Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 48: Cửa Chu Tước thứ mười




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Bên trong tộc đường Phượng Hoàng nhất tộc, Tiểu Hoàng Nhi ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Quân Thanh Vũ, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác là một vẻ ngây thơ, trong mắt to trong sáng chứa đầy ý cười.
“Ta muốn biết, trong khoảng thời gian này Tiểu Hoàng Nhi tới đã xảy ra chuyện gì!” Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn Tả Phượng, giọng thanh lãnh nói.
Tả Phượng thở dài, cười khổ nói: “Tất cả đều là bởi vì Hữu Hoàng trưởng lão, ông ta trăm phương nghìn kế muốn có được máu tươi trong cơ thể của nữ vương bệ hạ dùng để cải thiện Phượng Hoàng nhất tộc, mà trước đó không lâu, ông ta đã bí mật bắt cóc nữ vương bệ hạ, may mắn ta sớm phát hiện, mới không để ông ta thực hiện được…”
Vẻ mặt của Quân Thanh Vũ lập tức trầm xuống.
Nàng không nghĩ tới trong khoảng thời gian Tiểu Hoàng Nhi rời đi, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy…
“Mẫu thân.”
Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt to trong sáng, ngây thơ nói: “Tiểu Hoàng Nhi vẫn tốt, mẫu thân không cần lo lắng, hơn nữa, con còn muốn trợ giúp mẫu thân…”
“Hoàng Nhi, yên tâm đi, lúc này, ta sẽ không rời khỏi nơi này, chờ nguy cơ của Phượng Hoàng nhất tộc giải trừ, ta mới có thể dẫn con rời đi.”
Khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử nở nụ cười nhạt, khi nhìn Tiểu Hoàng Nhi khi, ánh mắt nàng nhu hòa xuống.
“Quân cô nương.” Vẻ mặt của Tả Phượng ngẩn ra: “Ta có một việc muốn ngươi hỗ trợ.”
Quân Thanh Vũ khẽ nhếch mày, ánh mắt nhìn về phía Tả Phượng, hỏi: “Chuyện gì?”
“Là thế này…” Sắc mặt của Tả Phượng khó có được nghiêm túc: “Nữ vương bệ hạ trở về Phượng Hoàng nhất tộc, nhất định phải tiếp nhận truyền thừa, nhưng Truyền Thừa Trận đã bị tổn hại, chỉ có Luyện Trận Sư thập cấp mới có thể khôi phục nó, cho nên, chúng ta muốn chờ sau khi cô nương đột phá thập cấp thì giúp một chút.”
Ở trong Thần Cảnh, đều không phải là không có Luyện Trận Sư thập cấp, nhưng từ trước đến nay Phượng Hoàng nhất tộc không lui tới với nhân loại gian trá, lần này mới khiến Truyền Thừa Trận vẫn luôn không thể khôi phục.
“Truyền Thừa Trận?”
Quân Thanh Vũ nhìn Tiểu Hoàng Nhi bên cạnh, nói: “Vậy Truyền Thừa Trận ở chỗ nào?”
Tả Phượng sửng sốt một chút: “Quân cô nương, chuyện này cũng không vội, chờ ngươi tới thập cấp thì chúng ta đi cũng không sao, hiện tại ngươi đã là một Luyện Trận Sư cửu cấp, tin tưởng rất nhanh là có thể tới thập cấp…”
Ông rõ ràng nhớ rõ, ở trong cuộc thi đấu trong Thần Môn lúc trước kia, nàng đã đột phá tới cửu cấp rồi! Hiện giờ đã qua mấy tháng, mà nhiều nhất hai ba năm, nàng tất nhiên có thể lại đột phá lần nữa…
“Truyền Thừa Trận ở nơi nào?”
Quân Thanh Vũ lại hỏi một lần lần nữa, chỉ là lần này giọng nói có chút không kiên nhẫn.
“Quân cô nương, nếu ngươi muốn nhìn, hiện tại ta sẽ dẫn ngươi qua.”
Tả Phượng phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nói.
Có lẽ là Quân cô nương muốn muốn biết một chút Truyền Thừa Trận trước, cho nên mới đề nghị đi xem Truyền Thừa Trận một chút…
“Vô Tình.” Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân: “Chàng ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút sẽ về.”
Vô Tình không nói thêm gì, đôi mắt luôn lạnh băng chỉ khi nhìn nàng mới bị hòa tan…
Trong mật thất, Tả Phượng dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, nói: “Quân cô nương, đây chính là Truyền Thừa Trận.”
Quân Thanh Vũ khẽ vuốt cằm, đôi mắt lẳng lặng nhìn Truyền Thừa Trận đặt ở trước mặt.
Chỉ là liếc mắt một cái, nàng đã nhìn ra điểm xấu của Truyền Thừa Trận…
“Niên đại của Truyền Thừa Trận này đã quá lâu, làm cho linh khí không đầy đủ, chỉ cần thay linh thạch thập cấp làm tâm trận là đủ rồi!”
Tả Phượng bất giác bật cười, điểm này ai cũng biết, nhưng chỉ có Luyện Trận Sư thập cấp mới có thể chữa trị Truyền Thừa Trận…
“Quân cô nương, chúng ta có thể chờ ngươi đột phá thập cấp, chỉ cần…”
Bỗng nhiên, lời nói của Tả Phượng bị chặn ở trong cổ họng, như là đã chịu kinh hách mở to hai mắt, cả người đều hoàn toàn ngây ngốc…
Chỉ thấy Quân Thanh Vũ không biết từ chỗ nào lấy ra một linh thạch thập cấp, cục đá ban đầu mất đi linh lực tiếp tục thay đổi, phụt một tiếng, Địa Tâm Chi Hỏa bốc cháy, làm nổi bật khuôn mặt thanh lãnh kia…
“Được rồi.”
Rất nhanh Quân Thanh Vũ thu tay lại, xoay người nhìn về phía Tả Phượng, nhàn nhạt nói.
“Được… Rồi?” Tả Phượng kinh ngạc chớp đôi mắt, hiển nhiên còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Vị chủ nhân này của nữ vương bệ hạ, lại là một Luyện Trận Sư thập cấp?
Đây…
“Nếu không có việc gì, ta đi nghỉ ngơi trước.”
Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, giọng nói lạnh nhạt thanh lãnh, nàng không do dự nhiều đi ra ngoài cửa phòng…
Tả Phượng ngây ngốc nhìn Quân Thanh Vũ rời đi, thật lâu sau mới thanh tỉnh lại, một tiếng cười dài cắt qua không trung, truyền vào trong tai toàn bộ Phượng Hoàng nhất tộc…
Ông chẳng thể nghĩ tới, ngắn ngủn mấy tháng Quân Thanh Vũ đã đột phá tới Luyện Trận Sư thập cấp rồi!
“Hiện tại nữ vương bệ hạ đã trở về Phượng Hoàng nhất tộc, lại có một thiên tài như thế, còn sẽ sợ hãi ngoại địch sao? Nữ vương bệ hạ, hiện tại ngươi có thể tiếp nhận lực lượng truyền thừa, chờ truyền thừa qua đi ngươi sẽ có biến hóa long trời lở đất!”
Tiểu Hoàng Nhi chớp lông mi thật dài, gương mặt phấn điêu ngọc trác tỏa ra ánh sáng tươi đẹp, nàng quay đầu lại, ngây thơ hỏi: “Tả Phượng gia gia, hiện tại có thể bắt đầu truyền thừa sao? Mẫu thân có thật nhiều kẻ thù, Hoàng Nhi muốn giúp mẫu thân đánh người xấu.”
Khi nói lời này, trong đôi mắt đỏ của nàng hiện ra một tia khát máu, rồi lướt qua giây lát, lại khôi phục bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn kia lần nữa.
“Truyền Thừa Trận đã được chữa trị, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu rồi, ha ha!” Tả Phượng cười ha ha hai tiếng: “Chỉ cần ngươi tiếp nhận truyền thừa, rốt cuộc Hữu Hoàng trưởng lão cũng không thể làm gì được ngươi!”
Tiểu Hoàng Nhi cũng mặc kệ lão nhân yếu ớt đó, nàng nghĩ trong lòng, chỉ có đi lên đỉnh cao, vì mẫu thân chống đỡ cả không trung…
“Tiền bối, hiện tại có phải ta có thể mở thứ mười ra hay không?”
Trong Chu Tước Bảo Đỉnh, Quân Thanh Vũ nhìn Vô Đạo lão nhân đứng ở trước mặt, khóe môi cong lên một độ cong lạnh nhạt.
Từ sau khi thành công đột phá đến tầng thứ mười, nàng đã gặp lại Vô Tình, kế tiếp lại vội vàng đi gặp Tiểu Hoàng Nhi, nên cho tới bây giờ, mới không xem đồ vật cửa Chu Tước thứ mười giao cho nàng…
“Ha ha.”
Vô Đạo lão nhân ha hả cười: “Càng về sau, bảo vật cũng sẽ càng thêm trân quý, cho nên, ta cũng rất chờ mong cửa Chu Tước thứ mười cho ngươi cái gì…”
Quân Thanh Vũ nhướng mày, ánh mắt xuyên qua mấy đại môn màu son mở ra kia dừng ở trên một cửa đóng chặt…
Ở trên cửa kia, có khắc chữ thập dùng sơn màu đỏ thắm.
“Tiền bối, chúng ta đi xem một chút đi.”
Quân Thanh Vũ bước về phía cửa Chu Tước thứ mười…
Trong nháy mắt mở cửa, một ánh sáng chói mắt phát ra, khiến Quân Thanh Vũ theo bản năng che hai mắt lại.
Chờ thích ứng với ánh sáng này, nàng chậm rãi buông tay xuống, ánh mắt ngơ ngác nhìn linh thú xinh đẹp kia…
Linh thú này lông tuyết trắng, trên đỉnh đầu có một sừng, ở trong đôi mắt xinh đẹp xanh thẳm chứa tia sáng rực rỡ.
Cử chỉ nó ưu nhã như thế, như là một thân sĩ quý tộc chân chính.
“Là Thiên Không Độc Giác Thú!”
Vô Đạo lão nhân phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán: “Thiên Không Độc Giác Thú, trên đời này chỉ có một con, rất nhiều năm trước đã biến mất, không nghĩ tới lại là bị nhốt đến nơi này.”
“Thiên Không Độc Giác Thú?” Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Vô Đạo lão nhân, nói: “Thiên Không Độc Giác Thú là cái gì? Rất lợi hại sao?”
“Ha ha.” Vô Đạo lão nhân nở nụ cười: “Thiên Không Độc Giác Thú đều không phải là linh thú hệ chiến đấu, nhưng tốc độ của nó lại là cực nhanh, tỷ như nói toàn bộ Thần Cảnh, Thần Cảnh này lớn nhỏ ngươi hẳn là rõ ràng, cho dù là cường giả Thần Đan dùng Gia Tốc Trận, một năm cũng không thể đi hết, nhưng Thiên Không Độc Giác Thú không như vậy, trong vòng một ngày, nó có thể chạy một vòng toàn bộ Thần Cảnh! Xem như là pháp bảo chạy trốn tốt nhất, cho dù là cường giả Phá Hư chạy ở trong Hư Giới, cũng không đuổi kịp tốc độ của nó…”
Cường giả Phá Hư có thể cắt qua hư không, lại không đại biểu cho có thể nháy mắt tới bất kì địa phương gì, chỉ là có thể thông qua con đường Hư Giới, lộ trình ở nơi đó rõ ràng ngắn hơn, có thể tới nơi mục đích nhanh nhất.
Nhưng mà, ngay cả cường giả Phá Hư đều kém hơn Thiên Không Độc Giác Thú, hoàn toàn có thể tưởng tượng được tốc độ của nó…
“Nhưng…” Vô Đạo lão nhân dừng một chút: “Chỗ trân quý của Thiên Không Độc Giác Thú cũng không ở chỗ này! Ta cũng đã từng nói với ngươi, Luyện Trận Sư tới cuối cùng, có thể khiến người khác khởi tử hồi sinh, cho dù là ngươi hồn phi phách tán, đều có thể cứu vớt ngươi trở về! Mà trận pháp này, chưa từng có người luyện chế thành công, bởi vì thiếu một vị chủ yếu.”
“Chủ dược kia, đó là nước mắt của Thiên Không Độc Giác Thú! Có công năng chữa trị thân thể và linh hồn!”
Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, nàng không nghĩ tới, Thiên Không Độc Giác Thú lại trân quý như thế. Xem ra lúc này thật sự là đạt được một bảo bối không nhỏ…
“Chủ nhân.”
Thiên Không Độc Giác Thú ưu nhã đặt chân tới trước ngực, cong người xuống, nói: “Ta ở chỗ này chờ ngươi đã lâu rồi, xin cho ta tự giới thiệu một chút, ta tên là Thiên Không, ngươi gọi ta là Không Không là đủ rồi, hoặc là Thiên Thiên cũng đúng…”
Nói xong lời này, Thiên Không Độc Giác Thú tiến tới gần về Quân Thanh Vũ, một đôi mắt xanh thẳm chứa đầy ý cười hài hước.
“Tân chủ nhân tôn kính của ta, kế tiếp, có phải ngươi muốn ban thưởng cho ta một cái hôn, hoàn thành lần khế ước này hay không?”
Ầm!
Ngay ở lúc Thiên Không Độc Giác Thú ưu nhã đi đến trước mặt Quân Thanh Vũ, một giọng nói lạnh lẽo sát khí từ phía trước bắn đến, bức lui nó vài bước.
Hồng y khẽ bay, tóc bạc như ma, nam nhân từ trên cao nhìn xuống đứng ở trên đỉnh đầu, hai mắt khát máu tàn nhẫn hung hăng nhìn chằm chằm Thiên Không Độc Giác Thú, vẻ mặt kia nghiễm nhiên muốn bầm thây vạn đoạn nó.
“Từ đâu ra con ngựa trắng, cũng dám nhìn trộm nữ nhân của bổn tọa!”
Thiên Không Độc Giác Thú đánh cái rùng mình.
Nó chỉ là một linh thú tính phụ trợ, không có bất kì sức chiến đấu gì, căn bản không phải là đối thủ của nam nhân như ma mị này.
Nhưng ngay ở lúc nó lui về phía sau, bất giác đụng phải một tường thịt, cổ hơi thở lãnh khốc kia quanh quẩn ở quanh người nó, làm nó hung hăng đánh cái rùng mình.
“Cái này… Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!”
Thiên Không cười hai tiếng với nam nhân sắc mặt lãnh khốc phía sau, trong lòng lại khóc không ra nước mắt, đây đều là chuyện gì vậy, nó chỉ là đùa một chút mà thôi, những người này coi là thật sao?
“Chu Tước, ngươi ở phía sau, ta phía trước chặn nó lại, tốc độ của nó tương đối nhanh, đừng để cho nó chạy thoát!” Khóe môi lạnh lẽo của Tuyệt cong lên một nụ cười tàn khốc.
“Nếu không giáo huấn hỗn đản này một chút, nó đại khái quên mất, ở trong những người chúng ta, nó chỉ là một người mới tới! Nhất định phải bị bắt nạt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.