"Anh có ý kiến gì à?"
Diệp Hi Hòa liếc mắt nhìn tên đệ tử này.
"Không, không dám! Chúng tôi sẽ về báo không sót một chữ cho chưởng môn!"
Mấy tên đệ tử bị dọa vỡ mật, vội vàng dập đầu với Diệp Hi Hòa
"Thế mau cút đi! Nhớ mang đến trong vòng một ngày, quá giờ tôi sẽ không đợi nữa!"
Mấy tên đệ tử thầm nghiến răng nghiến lợi, khinh người quá đáng mà, chưa từng nghe ai bảo đi cướp còn hạn chế thời gian nữa
Nhưng bọn họ không dám thể hiện ra mặt mà chỉ dập đầu liên tục: "Được! Lần này chúng tôi sẽ về truyền đạt lại.."
"Đợi đã!"
Diệp Hi Hòa thấy mấy tên đệ tử này định đứng dậy, không đối sắc mặt nói: "Đi báo tin đâu cần nhiều người thế chứ?
Hắn vỗ tay giữa không trung làm mấy tên đệ tử nổ tung thành vũng máu tại chỗ, chỉ còn một tên cuối cùng tè cả ra quần, đâu dám suy nghĩ linh tỉnh trong lòng nữa, vội vàng kêu gào chạy ra ngoài!
Diệp Hi Hòa quay đầu lại nhìn bia mộ của chú hai Diệp Thiên Uyên và thím hai Ô Tuệ Mị, trầm giọng nói: "Chú hai, thím hai, hai người cứ yên tâm, bây giờ cháu đã tìm được Tiểu Vũ, con bé cũng phải chịu khổ nhiều nhưng cháu sẽ chăm sóc. tốt cho con bé. Có cháu ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt con bé nữa, hai người dưới suối vàng có biết cũng nhầm mắt yên lòng!"
Hắn cướp Quỷ Y môn không phải là vì để ý đến dược liệu của đối phương, cũng không phải là không tự tin với châm Thiên Sơn Băng Phách của mình.
Mà hản chỉ muốn giúp Tiểu Vũ khỏi hẳn, ngoài việc chữa trị băng châm băng ra, tốt nhất là Tiểu Vũ vẫn cần phải ngâm nước thuốc hàng ngày!
Như thế thì khi thuốc ngấm vào người mới khỏi nhanh hơn, có thể đứng dậy sớm hơn!
Sau khi tạm biệt người nhà, Diệp Hi Hòa rời khỏi nghĩa. trang, quay về nhà họ Diệp,
Vừa mới về biệt thự hắn đã giật mình, dụi mắt mấy lân tưởng mình nhìn lầm.
Lúc này trời đã sáng lên nên hẳn có thể thấy rõ ràng căn biệt thự vốn rách nát, hoang tàn của mình giờ trở nên rực rỡ. hẳn lên.
Có không ít nhân viên vệ sinh đang nhiệt tình quét vôi tô tường, không ngừng chuyển rác thải, cỏ dại, thậm chí cả những đồ cũ ra ngoài, đổi thành đồ mới.
Điều này làm sắc mặt Diệp Hi Hòa lạnh như băng, lập tức lao tới!
Trong sân biệt thự, ba người xuất hiện tối qua vẫn còn ở đây, gồm có Lâm Chỉ Huyên, Tống cung phụng và Triệu Quy. Di.
Lúc này Lâm Chỉ Huyên đang chỉ trỏ mấy người nhổ cỏ như nữ chủ nhân, xử lý sạch sẽ cỏ dại còn sót lại trên sân sau nhà họ Diệp, trồng một ít cây xanh vào.
Lúc liếc nhìn qua, những ngọn núi giả và ao hồ đều được. quét dọn sạch sẽ, mọi thứ giống hệt như ba năm trước!
"Cô đang làm gì vậy?"
Diệp Hi Hòa u ám bước đến trước mặt Lâm Chỉ Huyên, giọng nói không có ý tốt.
“Anh, anh về rồi à?"
Không biết tại sao mà lúc thấy Diệp Hi Hòa xuất hiện đột ngột, Lâm Chỉ Huyền vẫn cảm thấy phải cẩn thận, có lẽ là hành động thô bạo của tên này tối qua khiến cô ấy vẫn còn sợ.
Đương nhiên cũng có thể là vì những chuyện Diệp Hi Hòa làm tối qua đã truyền đến tai cô ấy khiến cô ấy vô thức né tránh đại thiếu nhà họ Diệp này.
"Tôi dọn dẹp sân vườn và nhà giúp anh, quét dọn tất cả mọi căn phòng nữa, nhà anh bẩn quá, ba năm không có người ở nên tro bụi và mạng nhện bám đầy, tôi thấy..."
"Ai cho cô quyền làm thế?"
Diệp Hi Hòa không đợi Lâm Chỉ Huyên nói xong đã bóp cổ cô ấy kéo lại gần
Thấy vậy, sắc mặt Tống cung phụng lập tức thay đối, vội vàng bước tới: "Diệp thiếu bớt giận! Tiểu thư nhà tôi không có. ý gì khác, chỉ muốn giúp anh mà thôi, mong anh giơ cao đánh khết"
Giúp đỡ?
Diệp Hi Hòa cười nhạo, bọn họ nghĩ hản là trẻ ba tuổi hay sao? Không có việc gì thì chẳng tự dưng lại chạy đến đây, còn làm những chuyện này giúp mình thì chắc chản là có ý đồ, muốn lợi dụng hẳn thì cô ấy còn non lầm!