Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Trần Vân Hiên rất trâm ổn, nhẹ nhàng bình tĩnh.
Tuy nói năng ngạo mạn nhưng giọng điệu vẫn luôn bình tĩnh, không hề có chút gợn sóng nào.
Cho dù hiện tại hắn ta đã đánh thắng Lưu trưởng lão, nhưng giọng điệu vẫn không hề thay đổi.
Không có vui sướng, không có kiêu ngạo, càng không có ai bì nổi.
Dường như mọi chuyện xảy ra đều không quan trọng với hắn ta.
Lúc này, trong lòng Trần Vân Hiên cũng có chút thất vọng, nếu như Lưu trưởng lão chỉ có trình độ như vậy thì chuyến đi này của hắn ta thực sự uổng công vô ích.
Sau khi trải qua sự khiếp sợ ngắn ngủi, mọi người đều hồi phục lại tỉnh thần.
Mặc dù đã đủ khiếp sợ, nhưng lời nói vừa rồi của Trần Vân Hiên vẫn khiến mọi người có chút khó hiểu.
Tại sao còn muốn tiếp tục?
Hắn ta rõ ràng đã thắng được Lưu trưởng lão, chứng minh được thực lực của mình, thấy được rồi thì thu tay chẳng phải càng tốt sao?
Nếu bị đánh bại, chẳng phải sẽ để lại một vết nhơ sao?
Trần Vân Hiên tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, thành tựu trong tương lai là vô hạn, thất bại chắc chắn sẽ trở thành vết nhơ sau này của hắn ta.
"Ngươi...Ngươi mới vừa rồi không dùng hết toàn lực, đúng không?”
Mặc dù trong lòng Lưu trưởng lão có chút suy đoán mơ hồ, nhưng cũng không muốn tin, ông ta không thể nào tin được một thiếu niên không hề sử dụng hết toàn lực mà vẫn không phải đối thủ của mình.
"Tám phần".
Một câu nói của Trần Vân Hiên suýt chút nữa đã khiến Lưu trưởng lão trực tiếp ngất xỉu.
Tám phần, tiểu tử này lại chỉ dùng tám phần thực lực của bản thân thôi sao?
Đây là Siêu Phàm Cảnh sao? Khi nào khiêu chiến vượt cấp của Siêu Phàm Cảnh còn phải nương tay?
Đáng sợ nhất chính là Lưu trưởng lão cảm thấy tám phần này giống như hơi nước, biểu hiện vừa rồi của Trần Vân Hiên lại quá nhẹ nhàng.
Hắn ta thực sự chỉ dùng tám phần sức mạnh thôi sao?
Hoặc là nói...
Không thể nào!
Điều này tuyệt đối không thể nào!
Lưu trưởng lão không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, Trân Vân Hiên cũng đã đủ yêu nghiệt, nếu mình suy đoán không sai, vậy thì hắn ta còn dị thường đến mức nào?
Siêu cấp dị thường!
"Ngươi thực sự là người của Bắc Vực sao?", lúc này Triệu trưởng lão mới hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng.
Một thiếu niên yêu nghiệt như vậy thực sự đến từ Bắc Vực sao?
"Không sai", Trần Vân Hiên gật đầu.
"Các ngươi có biết ở Bắc Vực có một Trần gia không”", Triệu trưởng lão cau mày hỏi.
"Cái này... Họ Trần cũng có không ít, nhưng người tu luyện trong gia tộc và thực lực không tệ thì hình như là không có”.
"Đây cũng thật là kỳ quái. Chẳng lẽ bọn họ là một gia tộc nhỏ bình thường thôi sao?"
"Các vị trưởng lão, ta biết hắn ta là ai".
"Ồ? Ngươi là Trình Ngọc Thư? Ngươi biết à?" "Đúng vậy".
Lúc này, Trình Ngọc Thư đã đứng dậy, dù sao hắn ta cũng là người duy nhất ở đây đã từng tiếp xúc với Trần Vân Hiên.
Trình Ngọc Thư kể về lần đầu tiên gặp gỡ giữa mình và Trần Vân Hiên.
Tất cả mọi người đều sửng sốt khi nghe Trình Ngọc Thư miêu tả.
Ở một nơi nhỏ bé như nước Đại Chu, trong một gia tộc tâm thường mà lại xuất hiện một vị yêu nghiệt như vậy?
Đáng sợ nhất là lúc ấy Trần Vân Hiên chỉ ở Siêu Phàm Cảnh tầng thứ hai, vậy mà đã có thể đánh một trận với cường giả Thần Thông Cảnh.
Đây quả thực là sức chiến đấu đáng sợ.
"Hóa ra chính là tiểu tử này? Bảo sao ta lại cảm thấy tên của hắn ta có vẻ quen thuộc".
"Ngọc Thư, những gì ngươi nói lúc trước là thật sao?”
"Tiểu tử này thực sự yêu nghiệt như vậy?"
Một vị trưởng lão của Trình gia cũng nhớ ra điều gì, nhưng lúc đầu mọi người đều cho rằng Trình Ngọc Thư đang nói dối, cho nên cũng không hề để tâm đến cái tên Trần Vân Hiên này.
"Trưởng lão, rốt cuộc ngài cũng tin tưởng lời nói của ta", Trình Ngọc Thư cười khổ nói.