Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 101: Ta có tư cách này không?




"Là do chúng ta quá cổ hủ, tư tưởng quá cổ hủ, không nghĩ tới một nơi như nước Đại Chu lại có thể xuất hiện một chân long như vậy!", trưởng lão của Trình gia cảm thán nói.
Triệu trưởng lão ở một bên nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Trần Vân Hiên càng trở nên hứng thú hơn.
Nếu như có thể lôi kéo được những người như vậy, đối với Liệt Diễm Tông mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt.
Những người khác cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng người như Trần Vân Hiên có thể tùy tiện bị người khác lôi kéo sao?
"Trân Vân Hiên, ta là trưởng lão của Liệt Diễm Tông".
"Tu vi của ta là Thần Thông Cảnh tầng thứ bảy, không biết có thể làm đối thủ của ngươi không?"
"Ta có tư cách này không?", Triệu trưởng lão cười hỏi. Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại chấn động!
Triệu trưởng lão nói cái gì vậy? Thần Thông Cảnh tầng thứ bảy, có tư cách làm đối thủ với hắn ta?
Đây quả thực là cho Trần Vân Hiên thể diện quá rồi đấy?
"Thần Thông Cảnh tầng thứ bảy sao?"
"Ta cảm thấy rất hứng thú".
Lần đầu tiên Trần Vân Hiên lộ ra vẻ mặt hưng phấn, rất hiển nhiên tu vi của Thần Thông Cảnh tầng thứ bảy này đã có thể khơi dậy tinh thần chiến đấu của hắn ta.
"Sao bây giờ ta lại cảm thấy tiểu tử này mới bắt đầu trở nên nghiêm túc vậy?"
"Như vậy không phải là quá dị thường sao? Nếu ta nghe được đối phương là Thần Thông Cảnh tầng thứ bảy thì ta sẽ sợ đến mức quỳ xuống. Tại sao hắn ta lại trở nên hưng phấn thế?"
"Đây chính là sự khác biệt giữa ngươi và yêu nghiệt, người †a gặp mạnh thì sẽ trở nên mạnh mẽ, hiểu chưa?"
"Thì ra là vậy, có lẽ chỉ có nhân vật như hắn ta mới có thể không ngừng phát triển cường đại hơn".
"Đúng vậy, cuối cùng là chúng ta quá kém xa nhau!"
"Các ngươi có nghĩ răng có khả năng, đó chính là... thực lực của Trần Vân Hiên, hắn ta cũng cảm thấy mình có cơ hội đánh bại một cường giả Thần Thông Cảnh tầng thứ bảy không?”
"Ngươi đang đùa gì thế? Đây chính là Thần Thông Cảnh tầng thứ bảy đó!"
"Nhưng Thần Thông Cảnh tầng thứ năm cũng đã thua". "Chuyện này..."
Trong khi mọi người đang thảo luận, Trần Vân Hiên và Triệu trưởng lão đã cùng nhau chiến đấu.
Trên bầu trời, hai người đánh qua đánh lại, nhất thời không phân thắng bại.
"Hóa ra hắn ta thực sự chưa phát huy hết tám phần sức
lực". Lưu trưởng lão nở nụ cười bất đắc dĩ, xét tình hình chiến đấu hiện tại, thực lực của Trần Vân Hiên so với tưởng tượng
của ông ta còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Đối mặt với Triệu trưởng lão có Thần Thông Cảnh tầng thứ bảy mà hắn ta lại không hề tụt lại phía sau.
Siêu Phàm Cảnh tầng thứ sáu có thể so với Thân Thông Cảnh tầng thứ bảy, người nào có thể chiến thắng đây?
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn, Trần Vân Hiên và Triệu trưởng lão mỗi người đều tự lui về sau hơn mười thước.
Triệu trưởng lão nhìn về phía Trần Vân Hiên, trong ánh mắt cũng tràn đầy ý chí chiến đấu!
"Tốt lắm, sảng khoái!"
"Hahaha, thật không ngờ ngươi lại có thể chiến đấu với ta đến trình độ này".
"Là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi".
"Nếu đã như vậy thì tiếp theo ta sẽ phải dùng hết sức lực của bản thân”.
"Trân Vân Hiên, ngươi cũng nên cẩn thận một chút".
Lúc này, trong lòng Triệu trưởng lão không chỉ thưởng thức Trần Vân Hiên mà còn vô cùng ngưỡng mộ.
Với một thiếu niên mười mấy tuổi lại có thể sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình, sao ông ta lại không kính nể cho được?
"Cầu còn không được!"
"Triệu trưởng lão, vậy vãn bối cũng không khách khí!", Trần Vân Hiên mỉm cười nhẹ.
"Được, vậy hãy để ta xem cuối cùng thì tiểu tử nhà ngươi yêu nghiệt đến mức nào!"
Triệu trưởng lão cười lớn, sau đó khí thế cả người tăng vọt.
Cảm nhận được khí thế tỏa ra từ trên người Triệu trưởng lão, những người khác cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi.
"Không xong rồi, mau lui lại!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.