Người nọ còn chưa nói xong, Lâm Hùng đã đập nát bàn trà bên cạnh.
“Câu đó chỉ có thể lừa thằng nhãi Lâm Nhược Hành thôi, chứ lão tổ là người như thế nào? Có người đến nói quen biết là quen biết thật à?”
“Nếu hiện tượng kỳ lạ ở Vân Xuyên xảy ra là do Cố Tiên Nhi, vậy các ngươi đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
“Cố Tiên Nhi và chúng ta có mối thù diệt tốc đấy”.
“Nếu Trần Trường An là bạn của lão tổ thì hän sẽ dẫn Cố Tiên Nhi đi à? Để nàng ta về sau trở thành kẻ địch của Lâm gia chúng ta?”
“Đầu óc của các ngươi dùng để làm gì?”
“Có hỏi Trần Trường An đến chơi vì chuyện gì không?”
“Có lẽ đó là manh mối quan trọng để tìm được hắn!”, Lâm Hùng trầm giọng.
“Bẩm gia chủ, đã hỏi rồi, có người nói Trần Trường An đến hỏi có ai biết Lang Gia Trần gia không”.
Lang Gia Trần gia?
Lâm Hùng cau mày, rà soát lại ký ức một lượt, Lang Gia có Trần gia sao?
Ít nhất trong ký ức của ông ta không hề có một gia tộc nào gọi là Trần gia cả, nếu có thì cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, hoàn toàn không xứng để ông ta biết đến.
“Trần Trường An hỏi thăm về Trần gia, chắc chắn hắn có liên quan đến gia tộc này”.
“Khả năng cao hẳn là người của Trần gia”. “Các ngươi cảm thấy, một người xuất thân từ Trần gia mà các ngươi chưa từng nghe nhắc đến sẽ quen biết một nhân vật lợi hại như lão tổ thật à?”
“Thế mà vừa rồi các ngươi còn lo lắng về việc này”.
Lâm Hùng nhìn mọi người với ánh mắt khinh khỉnh, nhưng đang nói thì ông ta tự dưng ngẩn ra.
Trần gia?
“Hắn muốn tìm Trần gia nào cơ?”, Lâm Hùng cau mày hỏi.
Hả? Trần gia nào?
Ngươi vừa mới nói là Trần gia vô danh tiểu tốt mà, ngươi còn chưa nghe danh bao giờ thì bọn ta biết được chắc?
Người Lâm gia chửi thầm, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Bẩm gia chủ, nghe nói hình như là hẳn hỏi có phải hơn năm trăm năm trước có một Trần gia ở Vân Xuyên không?”
Hơn năm trăm năm trước? “Được rồi, ta biết rồi, các ngươi lui ra đi”.
“Nhớ kỹ, việc tìm kiếm Trần Trường An và Cố Tiên Nhi tuyệt đối không được lơ là”.
“Tiếp tục tăng thêm người, nhất định phải tìm được tung tích của bọn họ, chắc chắn bọn họ vẫn còn ở Lang Gia”.
“Vâng, gia chủ”.
Sau khi những người khác rời đi, Lâm Hùng lẩm bẩm: “Sao lại là Trần gia ấy?”
Nói xong, bóng dáng Lâm Hùng chợt lóe lên, ngay sau đó ông ta đi đến một biệt viện yên tính trong Lâm gia
“Lâm Hùng cầu kiến các trưởng lão”.
Lâm gia là một chỉ của Lâm Thị, bởi vậy quan hệ vô cùng phức tạp.
Mặt ngoài Lâm Hùng là gia chủ của Thanh Thủy Lâm gia, có địa vị cao nhất, thật ra người nắm quyền thật sự ở Thanh Thủy Lâm gia là trưởng lão.
Thanh Thủy Lâm gia có ba trưởng lão, cả ba người đều đã đạt đến Động Hư Cảnh!