Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 140: Hai mươi tuổi ư?




Câu nói bất thình lình của Trần Trường An khiến Lâm Tương Liễu giật mình.
Hắn ta nhìn về phía Trần Trường An, mặc dù hắn đang cười nhưng trong ánh mắt lại chẳng có chút vui vẻ nào.
Chuyển thế!
Loại chuyện này có tồn tại thật sao?
“Có lẽ là có, ta cũng không rõ lắm”.
“Trần huynh, ý của ngươi là...”, Lâm Tương Liễu kinh ngạc nhìn Trần Trường An.
“Ta cũng muốn đại chiến ba trăm chén với hắn ta”.
“Mặc kệ nó có thật hay không, ta cũng phải thử một lần”.
“Nhưng khả năng ấy rất thấp”.
“Thấp cũng phải cố tìm”.
“Huống hồ, Ân Thiên Tử và cả hoàng triều Phụng Thiên, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ”.
“Ta càng muốn Danh Đao tận mắt thấy bọn họ chết như thế nào”, Trần Trường An cười nói.
Từ đầu chí cuối, Trần Trường An không bình tĩnh thì là đang cười, chưa từng tỏ vẻ phẫn nộ gì hết.
Nhưng nụ cười của Trần Trường An lại khiến Lâm Tương Liễu cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Chỉ có điều câu chuyện chuyển thế như cổ tích, liệu nó có tồn tại thật sự hay không cũng là một vấn đề nan giải rồi.
Cho dù là tồn tại thật thì sao, nếu Ngô Danh Đao đã đầu thai chuyển thế rồi, thế giới này mênh mông khôn cùng, bọn họ phải đi đâu tìm kiếm đây chứ?
Chuyện này chẳng phải đơn giản gì.
“Trần huynh, ta có thể giúp đỡ gì không?”
“Ngươi à? Thật ra có thể để ý một chút”.
“Được, mặc kệ là ai trong hai chúng ta có phát hiện gì thì đều sẽ báo cho nhau một tiếng, ta... cũng nhớ hắn ta lắm”.
“Được”.
Phù!
Lâm Tương Vũ hít một hơi thật sâu, chuyện của Ngô Danh Đao khiến bầu không khí quá áp lực vậy nên hắn ta dời đề tài sang thứ khác.
“Trần huynh, đã lâu không gặp nhưng ngươi lại chẳng thay đổi gì, năm ấy ta không nhìn thấu ngươi và bây giờ vẫn nhìn không thấu”.
“Nhưng mà bên cạnh ngươi lại nhiều thêm một người”.
“Đây là...”
Lâm Tương Liễu đã chú ý tới Cố Tiên Nhi từ lâu nhưng không quá chú ý, bây giờ quan sát kỹ lòng không khỏi xao động.
Thần Thông Cảnh tầng thứ chín ư?
Với tuổi thế đã có tu vi như vậy rồi sao?
“Xin hỏi cô nương năm nay đã qua bao nhiêu mùa xuân”, Lâm Tương Liễu tò mò bèn hỏi.
“Hai mươi”.
Hai mươi tuổi ư?
Hai mươi tuổi mà đã đạt tới Thần Thông Cảnh tầng thứ chín rồi sao? Thiên phú này không khỏi quá tuyệt vời rồi?
Lâm Tương Liễu không phải là một người tự phụ nhưng hắn ta vẫn có sự kiêu ngạo của riêng mình, vào năm hắn ta hai mươi còn chưa đạt được tu vi vậy đâu.
“Vậy mà lại chỉ có hai mươi tuổi, cô nương quả là thiên tài tuyệt đỉnh”.
“Tiền bối quá khen, tiểu nữ chỉ là một thị nữ của công tử mà thôi, nếu không nhờ công tử thì sẽ chẳng có tu vi như ngày hôm nay đâu”.
Hả?
Thị nữ hả?
Một thiên tài tuyệt đỉnh như vậy chẳng qua là một thị nữ bên cạnh Trần Trường An thôi sao?
Ê này... còn có đạo lý không thế?
Một nhân tài như thế cho dù ở bất kỳ nơi nào cũng sẽ được tập trung bồi dưỡng, chắc chắn sẽ là một thiên chi kiêu nữ, sao người như thế lại cam tâm tình nguyện làm một thị nữ chứ?
Không hiểu, Lâm Tương Liễu nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.