“Nhưng mà nói tiếp này, sao Trần huynh ngươi lại tới Lang Gia thế?”
“Ta nhớ năm ấy ngươi nói rằng sẽ không đến những nơi quá xa, ta còn vốn dự định đợi sau khi đột phá Bất Tử Cảnh sẽ đi tìm ngươi, ai ngờ rằng ngươi lại tự tới Lang Gia rồi”.
Lúc này Lâm Tương Liễu mới nhớ tới việc này, Trần Trường An đến đây chắc không chỉ để hàn huyên ôn lại chuyện cũ với mình đâu nhỉ?
“Ta tới tìm ngươi tất nhiên là có việc rồi”
“Thanh Thủy Lâm gia là chi thứ của Lâm gia các ngươi phải không”, Trần Trường An vào thẳng vấn đề.
“Thanh Thủy Lâm gia hả? Ồ, đúng là có một Lâm gia như vậy, sao thế? Bọn họ đắc tội Trần huynh ngươi à?”, Lâm Tương Liễu cau mày hỏi.
Lâm Tương Liễu không quá thân thuộc với Thanh Thủy Lâm gia này nhưng dù sao cũng là người của Lâm gia.
Nếu bọn họ đã đắc tội với Trần Trường An thật, đúng là hắn ta không thể không coi trọng.
“Vậy ta tóm lược sơ sơ mọi chuyện cho ngươi nhé”.
Trần Trường An tóm lược tình hình cho Lâm Tương Liễu nghe một lần, Lâm Tương Liễu cũng chau mày, không nghĩ rằng sự việc nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng nhiều.
Hắn ta rất xem trọng thiên phú của Cố Tiên Nhi, một người như vậy có mối thù truyền kiếp với Thanh Thủy Lâm gia chắc chắn sẽ chẳng phải điều tốt lành gì.
Huống hồ còn có chuyện của Trần Trường An nữa, Thanh Thủy Lâm gia này còn dám gióng trống khua chiêng gáy to đòi bắt Trần Trường An hả?
Bọn họ ngại sống lâu quá à?
Lâm Tương Liễu còn chưa dám làm vậy, bọn họ còn to gan hơn cả mình nữa?
“Vậy nên, vậy nên Trần gia ở Thanh Thủy năm ấy cùng dòng dõi với Trần huynh ngươi à?”
“Nếu đúng thế thật, ta nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thích đáng cho chuyện này!”
“Chỉ có điều... người của Trần gia năm ấy cũng không chết sạch, liệu có thể nể mặt ta mà không cần làm to chuyện quá không?”
Trần Trường An nhìn Lâm Tương Vũ rồi bình đạm cười nói: “Nếu không vì ngươi, ngươi cảm thấy sao ta lại đến hồ Thiên Thủy trước chứ?”
Nghe vậy, Lâm Tương Liễu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn đầy lo lắng liếc nhìn Cố Tiên Nhi.
“Không có công tử sẽ không có Cố Tiên Nhi ta ngày hôm nay, ta sẽ nghe theo mệnh lệnh của công tử”.
Sao Cố Tiên Nhi lại không căm hận Thanh Thủy Lâm gia chứ? Nhưng nàng ta có ngày hôm nay là dựa vào Trần Trường An.
Vậy nên trong chuyện này, nàng ta không thể không nghe theo sự sắp xếp của Trần Trường An.
“Trần huynh, ngươi nghĩ nên làm gì?”, Lâm Tương Liễu hỏi.
“Thế này nhé, ngươi sai người đến Thanh Thủy Lâm gia bảo bọn họ trả hết lại những thứ năm xưa bọn họ đã cướp của Trần gia”.
“Mặc khác, Thanh Thủy Lâm gia vẫn nên phải trả giá cho chuyện năm ấy, những người đã từng ra tay với Trần gia và những người đích thân ra tay diệt sạch Liễu gia tự sát cả đi!”
“Chuyện này không cần thương lượng nữa”.
Thông qua tộc ký của Trần gia, Trần Trường An biết năm ấy Trần gia không bị diệt môn nhưng lại bị thiệt hại nghiêm trọng, thù này không thể không báo.
Cả nhà Liễu gia bị sát hại nên cũng không thể bỏ qua.
Bây giờ Cố Tiên Nhi là thị nữ của Trần Trường An nên hắn sẽ không để người của mình chịu uất ức.
Đây đã nể mặt Lâm Tương Liễu lắm rồi, Trần Trường An chỉ nghĩ ra được một cách duy nhất.
Nhưng khi nghe Lâm Tương Liễu nói thế hắn cũng hơi khó xử, cứ như vậy thì sợ rằng Thanh Thủy Lâm gia sẽ thiệt hại thê thảm, nguyên khí trọng thương.
“Thật ra ta... có thể không đến chỗ ngươi trước”.
Trần Trường An thấy Lâm Tương Liễu do dự bèn nói vẻn vẹn một câu đơn giản khiến Lâm Tương Liễu chấn động.
Đúng vậy, Trần Trường An có thể đến Thanh Thủy Lâm gia trước, đến lúc đó cho dù hắn giết sạch Thanh Thủy Lâm gia thì Lâm Tương Liễu cũng chẳng nói được gì.
Dù sao việc này Thanh Thủy Lâm gia đã sai ngay từ đầu.