Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 149: Hắn đến đó làm gì?




Nói thế nào, Cố Tiên Nhi cũng là người địa phương Lang Gia, cho nên từng nghe nói qua một chút cũng bình thường.
"Khu Hỗn Loạn? Khá thú vị".
"Ngược lại ta muốn xem xem, đến cùng có thể hỗn loạn tới mức nào".
Lúc Trần Trường An xuất phát tiến về khu Hỗn Loạn, Trường Tôn Tích Tuyết mặc quần áo màu trắng xuất hiện ở Lang Gia địa giới.
Sự xuất hiện của Trường Tôn Tích Tuyết thu hút ánh mắt của không ít người. Nàng ta chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm, nhan sắc tuyệt đẹp khiến không ai có thể dời mắt.
Nhưng khí chất lạnh băng trên người Trường Tôn Tích Tuyết khiến người khác sinh lòng e ngại, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn nhiều.
"Trần Trường An, quả nhiên ngươi từng tới Lang Gia!"
"Suốt bao nhiêu năm, cuối cùng ta cũng tìm được tung tích của ngươi!"
Tìm kiếm Trần Trường An dường như đã trở thành một chấp niệm trong cuộc sống của Trường Tôn Tích Tuyết.
Qua mấy ngàn năm, cuối cùng cũng có một tin tức xác thực, sao có thể không khiến Trường Tôn Tích Tuyết coi trọng.
Vậy nên nàng ta tự mình đến Lang Gia để nghiệm chứng tính chân thật của tin tức này, chẳng thể ngờ, quả nhiên Trần Trường An từng tới nơi đây.
Chỉ có điều, hiện tại hơi thở của Trần Trường An sắp sửa hoàn toàn biến mất, chứng tỏ hắn đã rời khỏi Lang Gia.
"Phía nam?"
"Hắn đến đó làm gì?"
Lần theo dấu vết biến mất của hơi thở Trần Trường An, hẳn là đi về phía nam.
Trường Tôn Tích Tuyết không suy nghĩ nhiều, bóng dáng lóe lên, chạy thẳng về phía nam.
Nhưng vừa mới bay ra ngoài chưa được bao xa, trước mặt nàng ta đột nhiên xuất hiện một người, một người phụ nữ có bề ngoài không hề thua kém nàng ta.
Đối phương mặc váy dài màu tím, khí chất cao quý, đặc biệt là khí phách không gì địch nổi trên người khiến Trường Tôn Tích Tuyết có một lát thất thần.
"Cô nương trở về đi, Trường An còn có chuyện phải làm, giờ không phải là lúc các ngươi quấy rầy và gặp mặt nhau".
Người tới chính là sư phụ Mục Vân Dao của Trần Trường An.
Sau khi Mục Vân Dao rời khỏi núi Vân Tiêu, nàng vẫn luôn chú ý đến từng hành động của Trần Trường An. Lúc phát hiện Trường Tôn Tích Tuyết xuất hiện, nàng lập tức hiện thân ngăn cản.
Trường Tôn Tích Tuyết thấy Mục Vân Dao xưng hô với Trần Trường An thân mật như vậy thì không khỏi nhướng mày, trong lòng dâng lên cảm giác không vui.
Chính bản thân Trường Tôn Tích Tuyết cũng không ngờ tới tình huống này, tại sao nàng ta lại nảy sinh cảm xúc như vậy?
"Chuyện của hắn thì có liên quan gì đến ta?"
"Ta có tìm hắn hay không, tự nhiên cũng không đến lượt ngươi xen vào việc của người khác", ánh mắt Trường Tôn Tích Tuyết lạnh đi, không hề có ý định rời khỏi đây.
Mục Vân Dao ngược lại không hề tức giận, dù sao đây cũng là chuyện đồ đệ mình gây ra, Trường Tôn Tích Tuyết xem như là một người bị hại.
Bởi vì chút chuyện này mà suýt nữa tiêu tốn cả một đời.
"Nếu không có phần chấp niệm này, có lẽ tu vi ngày hôm nay của ngươi sẽ không chỉ dừng bước tại đây, với thiên phú của ngươi, ngươi có cơ hội đánh sâu vào cảnh giới Đại Đế".
"Chẳng qua là một sự việc ngoài ý muốn, cần phải nhớ mãi không quên đến thế sao?"
"Hiện tại, Trường An phải làm chuyện riêng của mình, dù ngươi thật sự gặp được hắn thì có thể thế nào?"
"Muốn mạng của hắn? Hay để hắn chịu trách nhiệm với ngươi?"
"Bất kể là cái nào, bây giờ ngươi đều không chiếm được kết quả mong muốn".
"Hiện giờ thời buổi loạn lạc đã trỗi dậy, vẫn nên đặt tâm tư của mình vào chuyện này đi".
"Nếu như các ngươi thật sự có duyên, tất có một ngày sẽ gặp nhau", Mục Vân Dao thản nhiên nói.
"Chuyện của ta, không cần ngươi tới hỏi".
"Nếu cản ta, đừng trách ta không khách khí", Trường Tôn Tích Tuyết lạnh giọng đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.