Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 255: Mời chào ư?




Diệp Tri Thu gật đầu, sau khi trận đấu trên lôi đài kết thúc, Diệp Tri Thu tung người bay lên lôi đài.
“Ồ? Tốc độ và thân pháp của tên nhóc này khá đấy chứ!”
“Không phải là người của Thanh Vân Tông, lẽ nào là đệ tử của gia tộc nào đó chăng?”
“Ta thấy hình như tới từ chỗ Phương gia”.
“Không đúng, chẳng phải người Phương gia đều tỷ thí hết vào hôm qua rồi sao?”
“Các ngươi có ai quen người này không?”
“Không biết”.
“Ta cũng không quen”.
“Ôi trời, hình như ta biết hắn ta là ai rồi!"
“Ai vậy?”
“Diệp Tri Thu!”
Diệp Tri Thu?
Người tới đây không có nhiều, tuy Diệp gia không tính là đại gia tộc gì nhưng vẫn khá nổi tiếng, nhất là sau khi bị Tào gia từ hôn càng nổi tiếng hơn nữa, tuy chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Trong đám đông có người nhận ra Diệp Tri Thu bèn xôn xao lên.
Dù sao chuyện giữa Diệp Tri Thu và Tào Cẩm Tú mọi người đã nghe nhiều nên rất quen thuộc, nay hắn ta dám tới Thanh Vân Tông không thể không nói chỉ
cần dũng khí ấy, không phải người thường nào cũng sánh được.
“Trời ơi, cái này mới là trò hay nè, người của Thanh Vân Tông không lên chiến với hắn ta à?”
“Ngươi đang nói cái quỷ gì thế, Thanh Vân Tôn há thể nào là loại hèn hạ đó, nói ai đều có thể trừ bọn họ”.
“Huống hồ dù đến đây thì có sao? Thằng nhóc này có thể bày được trò gì chứ?”
“Nhưng mà ta rất muốn xem thử Thanh Vân Tông sẽ làm gì với Diệp Tri Thu”. “Trời ơi, đệ tử của Thanh Vân Tông lên lôi đài rồi!”
Khi mọi người đang bàn tán, đệ tử của Thanh Vân Tông Tôn Hạc Niên tung người bay lên lôi đài.
Khi Tôn Hạc Niên lên lôi đài, không chỉ có khách ngồi bên dưới mà đến cả người của Thanh Vân Tông cũng sửng sốt.
Sao hắn ta lại lên sớm như vậy chứ?
Hiển nhiên Lục Mạnh Nhiên đã nghe những lời bàn tán ấy, cũng biết thân phận của Diệp Tri Thu, ngay khi Tôn Hạc Niên lên lôi đài, Lục Mạnh Nhiên bèn nhìn sang Lục Vân.
“Phụ thân, quả thật là con nhờ Tôn sư đệ ra tay”.
“Nhưng mà phụ thân cứ yên tâm, con chỉ nhờ hắn ta dạy dỗ một trận, đánh bại Diệp Tri Thu mà không tổn thương tính mạng”.
“Chẳng biết Diệp Tri Thu đã có kỳ ngộ gì mà tu vi đã đột phá tới Thần Thông Cảnh tầng thứ năm, điều này đã gây ảnh hưởng tới Cẩm Tú”.
Lục Vân không giấu diếm, dù sao không thể giấu được chi bằng dứt khoát khai thật.
Lục Mạnh Nhiên gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Tri Thu, quả nhiên là tu vi Thần Thông Cảnh tầng thứ năm.
“Thiên phú của Diệp Tri Thu không tệ, không cần làm tổn thương hòa khí hai bên, nếu có thể mời gia nhập Thanh Vân Tông ta âu cũng là chuyện hay”.
Mời chào ư?
Nghe vậy, Lục Vân nhíu mày, dù sao mỗi quan hệ giữa hai người họ có chút gượng gạo, nếu Diệp Tri Thu gia nhập Thanh Vân Tông thật thì không khỏi hơi chướng tai gai mắt.
“Lục Vân, con phải nhớ kỹ, con là người của Thanh Vân Tông, phải nghĩ xa một chút, lấy việc của Thanh Vân Tông làm trọng, chớ vì tình cảm nam nữ mà làm ảnh hưởng tới Thanh Vân Tông”.
“Đừng tưởng rằng con là con ta mà tông chủ tiếp theo chắc chắn sẽ là con”.
“Thanh Vân Tông chúng ta từ xưa đến nay chưa từng có quy định như vậy”.
“Nếu con có nghĩ vậy thật thì sẽ làm tốt bổn phận của mình thôi”.
“Phải khiến mọi người kính phục, hiểu không?”, Lục Mạnh Nhiên trầm giọng quát.
“Vâng, phụ thân dạy phải, con nhớ kỹ rồi ạ”, Lục Vân hổ thẹn nói.
“Khắc ghi mới tốt”, Lục Mạnh Nhiên nhìn chằm chằm vào Lục Vân rồi dời sự chú ý sang lôi đài.
Trên lôi đài.
Diệp Tri Thu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, biết Lục Vân không thể đích thân ứng chiến nên sẽ nhờ người ra tay thay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.