"Phụ vương, không biết người gọi nhi thần đến là có chuyện gì?"
Ngũ Hoàng tử bị quốc chủ Đại Chu đột nhiên triệu kiến, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Dù sao thời gian gần đây, hắn ta đang chuẩn bị cho lễ đính hôn sắp tới, không lẽ phụ vương có chuyện về phương diện này nên muốn gặp mình?
"Gần đây ta có được một số tin tức, liên quan đến nhà họ Trần.
"Chắc ngươi phải biết, quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Liễu trước kia phải không?"
Lời của Quốc chủ Đại Chu khiến Ngũ Hoàng tử chấn động trong lòng, không ngờ lại là vì chuyện này.
"Thưa phụ vương, chuyện này con biết."
"Nhưng phụ vương yên tâm, con đã cho người đi xử lý rồi, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến việc gì cả."
"Phụ vương cũng biết, thiên phú của Mộng Nghiên cũng tương đối không tồi, ở Thượng Thanh Tông cũng được đào tạo trọng điểm, hơn nữa chúng con rất tâm đầu ý hợp."
"Dù nhà họ Liễu và nhà họ Trần từng có một số khế ước, nhưng điều đó đã qua rất lâu rồi, khế ước chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
"Phụ vương, con không hy vọng chuyện này sẽ khiến phụ vương có ấn tượng xấu về Mộng Nghiên."
"Con..."
Lời của Ngũ Hoàng tử chưa dứt thì đã bị Quốc chủ Đại Chu giơ tay ngăn lại.
Thấy vẻ mặt nhíu mày của phụ vương, lòng Ngũ Hoàng tử cũng rất căng thẳng, sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa mình và Liễu Mộng Nghiên.
"Tự mình xem đi, đây là tin tức do quận thủ Bắc Nguyên Ngô Thành Phong gửi tới."
Quốc chủ Đại Chu trực tiếp ném cho Ngũ Hoàng tử lá thư của Ngô Thành Phong.
Đọc xong nội dung, Ngũ Hoàng tử lại nở nụ cười. "Ra là chuyện này."
"Phụ vương yên tâm, đây chỉ là một mưu kế của nhà họ Trần thôi."
"Còn cái gọi là lão tổ kia, con thấy chỉ là một trò cười thôi."
"Con đã nhờ cậu giúp xử lý, tiêu diệt nhà họ Trần rồi, tính thời gian thì chắc đã thành công rồi." Ngũ Hoàng tử nói cười.
Nói xong, vẻ mặt Quốc chủ Đại Chu vẫn nhăn nhó, mắt nhìn chằm chằm Ngũ Hoàng tử.
"Còn một thông tin nữa trong đó, ngươi có chú ý không?” Quốc chủ Đại Chu hỏi.
"Hả? Còn gì nữa ư?" Ngũ Hoàng tử hỏi lại. "Con chói"
"Con chó biết nói!"
"Mắt ngươi dùng để thở à?"
"Thông tin quan trọng như vậy mà lại bỏ qua?" Quốc chủ Đại Chu cuối cùng không kiềm chế được, gầm lên.
Con chó? Con chó nào? Sao lại biết nói?
Ngũ Hoàng tử hoàn toàn không hiểu, bị Quốc chủ Đại Chu quát một tiếng là não trống rỗng luôn.
"Phụ vương, đây..."
Đột nhiên, Ngũ Hoàng tử chấn động tâm thần, con chó biết nói? Yêu thú?
Yêu thú có thể nói tiếng người, chắc chăn là trên cấp 5, vậy thì...
Một con yêu thú cấp 5 cũng đủ làm Đại Chu diệt vong, huống hồ là trên cấp 52
Tin tức quan trọng như vậy, sao Liễu Mộng Nghiên không nói với mình?
"Phụ vương, tin tức này rốt cuộc là thật hay giả thế? Mộng Nghiên chưa hề nói với con việc này.' Ngũ Hoàng tử căng thẳng hỏi.
"Ngô Thành Phong chắc chắn không dám nói dối trâẫm."
"Vì vậy, con chó biết nói này chắc chắn tồn tại."
"Liễu Mộng Nghiên không nói, có hai khả năng, một là không biết, hai là cố ý che giấu."
"Không biết, chắc chắn là Mộng Nghiên không biết, nếu không, nàng ấy tuyệt đối không lừa gạt con." Ngũ Hoàng tử nói dứt khoát.