Trước đó quả thực Trần Trường An không hề biết thành Đan Đế còn xảy ra chuyện như vậy.
Hiển nhiên, Dược Nghịch Mệnh luyện hóa suốt nhiều năm nhưng vẫn bó tay với hạt châu này, rơi vào đường cùng, chỉ đành tụ tập nhiều người, xem thử họ có thể tìm ra được cách hay ho gì không.
Tuy rằng trình độ luyện đan của những người kia không bằng ông ta, nhưng nói không chừng sẽ có ai đó có biện pháp.
Chỉ có chính Trần Trường An rõ ràng, mặc kệ Dược Nghịch Mệnh tìm bao nhiêu người cũng không có tác dụng gì.
Ngoài Trần Trường An ra, không một ai có thể luyện hóa dung hợp hạt châu này.
"Nếu ngươi đã muốn đi thì đi cùng thôi”.
"Đúng rồi, bạn tại thành Đan Đế của ngươi là ai? Chắc chắn là luyện đan sư đỉnh cấp đúng không? Bằng không thì giới thiệu cho ta với?"
"Giới thiệu? Cũng được, chẳng qua quá lâu không gặp mặt, ta không biết giờ ông ta có thay đổi không, ngộ nhỡ người ta không nhận bạn như ta thì sao', Trần Trường An cười nhạt.
Không nhận bạn?
Nhân vật như Trần Trường An mà còn có người không nhận hắn là bạn sao?
"Vậy đối phương ít nhiều có hơi..."
Đang nói, Huống Trung Đường cảm thấy có điểm gì là lạ, bạn của Trần Trường An, chẳng lẽ là...
"Đù má, ngươi muốn đi thăm Bất Tử Đan Đế?" "Sao hả?"
"Không có việc gì không có việc gì, ta biết ngay mà, bạn của ngươi sao lại tầm thường được".
"Không giới thiệu không giới thiệu, nhân vật như vậy, ta hiện tại có hơi không nịnh bợ được".
Bất Tử Đan Đế có tiếng không dễ ở chung, hơn nữa không cho ai mặt mũi, dù cường giả Đại Đế có tới cũng phải xem ông ta có bằng lòng không.
Suốt nhiều năm, bên người Bất Tử Đan Đế ngoài một đệ tử thân truyền ra, ông ta không cho bất kỳ kẻ nào tới gần, tính tình vô cùng kỳ lạ.
Nhân vật như vậy, Huống Trung Đường không dám tiến lên tự chuốc nhục nhã.
"Tiền bối, vấn bối Chu Vạn Bằng không ngờ có thể may mắn thấy được nhân vật như tiền bối, không bằng..."
"Cút xéo".
"Dạ được!"
Chu Vạn Bằng vốn muốn tiến lên chào hỏi, nói không chừng có thể kết bạn với vị cường giả cấp bậc Đại Đế hư hư thực thực này.
Nhưng Trần Trường An không có hứng thú với Chu Vạn Bằng, cũng lười lãng phí thời gian.
Chỉ hai chữ đơn giản liền khiến cường giả đệ nhất Khánh Châu, người đã từng là thần thoại bất bại xoay người chạy, làm những người khác được mở mang kiến thức.
"Mẹ nó đây mới thật sự là cường giả".
"Hôm nay xem như ta được mở rộng tầm mắt. Hai chữ, không, chuẩn xác mà nói, thật ra một chữ cút là đủ rồi, Bất Tử Cảnh tầng thứ tám thì thế nào? Nhìn thấy
cường giả cấp bậc này còn không phải cụp đuôi trốn chạy?"
"Chuyến đi này thật không tệ, thật là chuyến đi không tệ. Kiếp này may mắn có thể thấy được cường giả cảnh giới Đại Đế, ta có thể khoác lác cả một đời".
"Hiện tại ta phải đi trở về, ta đã không khống chế nổi xúc động khoe khoang của ta".
"Ta cũng quay về, ta nhất định phải nói chuyện này cho tất cả người ta quen biết. Hahaha, bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng ghen tị ta".
Trần Trường An không thèm quan tâm đến những người này, mà tiếp tục tiến về thành Đan Đế.
Hôm nay, thành Đan Đế hết sức náo nhiệt. Có lời triệu tập của Bất Tử Đan Đế, khắp Thái Huyền Giới, phàm là luyện đan sư có chút bản lĩnh đều chạy tới nơi này.
Trong khoảng thời gian ngắn, thành Đan Đế vô cùng náo nhiệt, tiếng người huyện náo.
"Các ngươi nói xem, rốt cuộc là Bất Tử Đan Đế thu được bảo vật gì mà lại hào phóng cho nhiều người như vậy đến nghiên cứu?”
"Cái này thì khó mà nói, nhưng có thể làm cho Bất Tử Đan Đế triệu tập nhiều người như vậy, e rằng không phải vật phàm'.
"Hầy, đáng tiếc, ta không phải luyện đan sư, bằng không thì thật muốn gặp qua bộ mặt thật của bảo vật này”.