"Chờ đi, chắc chắn sẽ có tin tức truyền tới”. Phủ Đan Đế.
Dược Nghịch Mệnh đứng trong phòng luyện đan của mình, nhìn lò luyện đan trước mắt, chau mày, hình như có nỗi buồn rầu không thể nói ra.
"Hơn ngàn năm, đến tột cùng ngươi là thứ gì, vì sao vẫn không hề biến hóa?"
"Chẳng lẽ không phải là vật của giới này? Đến từ thượng giới, cho nên ta mới không thể luyện hóa sao?"
"Rốt cuộc do lai lịch của ngươi quá bất phàm, hay thực lực của ta không đủ?"
Nhìn hạt châu trong lò luyện đan, Dược Nghịch Mệnh lâm vào hoài nghi bản thân sâu sắc.
Suốt đời này của ông ta, nghịch thiên mà đi, sáng tạo ra hết kỳ tích này đến kỳ tích khác, không có bất kỳ chuyện gì có thể đánh bại ông ta.
Thật không ngờ, sau khi ông ta công thành danh toại, lại gặp phải vấn đề nan giải như vậy.
"Sự phụ". "Vào đi". "Vâng”.
Đệ tử thân truyền của Dược Nghịch Mệnh, cũng là con nuôi của ông ta, mang tên Dược Duyên.
Không biết Dược Nghịch Mệnh là cố ý hay vô tình, cái tên này thoạt nhìn như là biểu lộ rõ ràng duyên phận giữa hai người, nhưng người không biết còn tưởng rằng tên Dược Viên...
Dược Duyên cung kính đứng sau lưng Dược Nghịch Mệnh, mở miệng nói: "Sư phụ, bây giờ bên trong thành Đan Đế đã có không ít luyện đan sư tới, hơn nữa còn có rất nhiều người đến xem trò vui".
"Có cần con phải sai người đuổi hết những kẻ đến xem trò kia đi không ạ?"
Dược Duyên rất rõ ràng, Dược Nghịch Mệnh không thích bị quá nhiều người quấy rầy, giờ lại có nhiều người không liên quan đến việc này tới như vậy, y lo lắng
sư phụ bởi vậy mà không thoải mái.
"Được rồi, dù sao bọn họ cũng chỉ hóng hớt ở trong thành thôi, không tới được phủ Đan Đế này của chúng ta".
"Đúng rồi, người tên là Vân Tiêu kia đến chưa?", Dược Nghịch Mệnh hỏi. Vân Tiêu?
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Dược Duyên xuất hiện chút gợn sóng, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Vân Tiêu, một luyện đan sư thiên tài xuất hiện trong khoảng thời gian gần đây, đang lúc nổi bật.
Hơn nữa, lần này còn là người Dược Nghịch Mệnh chủ động điểm danh phải báo cho, ngay cả Dược Duyên cũng ước ao phần vinh hạnh đặc biệt này.
"Sư phụ, trước mắt vẫn chưa phát hiện người này, hẳn là đường xá quá xa nên chậm trễ".
"Ừ, nếu người này vào thành thì cho ta biết một tiếng". "Sư phụ, ngài... rất xem trọng Vân Tiêu này sao?", Dược Duyên tò mò hỏi.
Xem trọng à?
Cả đời này, những người được Dược Nghịch Mệnh xem trọng quả là không nhiều lắm, cho nên ông ta không có bất kỳ dự định thu học trò gì cả.
Về phần Dược Duyên, hoàn toàn là bởi vì hai người có duyên phận, không phải vì Dược Duyên có thiên phú.
Nhưng Vân Tiêu này lại khiến Dược Nghịch Mệnh dâng lên chút hứng thú, có lẽ, nói không chừng người này có khả năng truyền thừa y bát của ông ta.
"Trước khi gặp được người này, khó mà khẳng định được".
"Ta cần phải quan sát cẩn thận thêm".
"Bằng không thì tương lai, thành Đan Đế này e là không có ai kế thừa". "Dược Duyên, phải chăng trong lòng ngươi có oán hận?"
Nghe được lời này, Dược Duyên vội vàng quỳ xuống, đáp: "Sư phụ, mệnh của con là ngài cho, ngài muốn làm việc gì, Dược Duyên sao dám oán hận”.
"Do con không có đủ thiên phú, không thể kế thừa y bát của sư phụ".
Nếu Dược Duyên thật sự có thiên phú, Dược Nghịch Mệnh cũng sẽ không đặc biệt đi chú ý Vân Tiêu. Đáng tiếc, thiên phú luyện đan của Dược Duyên quả thật có hạn, nhưng Vân Tiêu này thì khác, Dược Nghịch Mệnh cảm thấy tiềm lực của người này là vô hạn.
Chỉ có điều, rốt cuộc có muốn lựa chọn Vân Tiêu hay không, ông ta phải đợi đến sau khi gặp được người này mới ra quyết định. Suy cho cùng, nếu phẩm hạnh của Vân Tiêu này tồi tệ, dù thiên phú có tốt đến đâu, Dược Nghịch Mệnh cũng sẽ không lựa chọn đối phương”.
"Dược Duyên, nếu ta thu Vân Tiêu làm đồ đệ, ngươi chính là Đại sư huynh, sau này phải cố gắng ở chung với hắn ta".
"Sớm muốn gì thành Đan Đế này đều phải giao cho hai người các ngươi, tuổi tác của Vân Tiêu còn nhỏ, không thể lâu dài ở lại nơi này, cho nên, thành Đan Đế còn cần ngươi phụ trách".
"Trách nhiệm của ngươi rất nặng".
"Sư phụ yên tâm, ta biết nên làm như thế nào, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng".
"Chẳng qua... Sư phụ, ngài là cảnh giới Đại Đế, còn đang lúc tráng niên, tại sao lại đột nhiên tính toán như vậy?"
"Với thực lực của ngài, sống thêm vài vạn năm nữa cũng đâu khó lắm?"
Dược Duyên vô cùng kỳ quái, tu vi của Dược Nghịch Mệnh là cảnh giới Đại Đế, đến loại cấp bậc này, sống trên vạn năm là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Huống chỉ Dược Nghịch Mệnh còn là một vị luyện đan sư cấp Đế, có thể sống lâu hơn nữa, vì sao lại đột nhiên cho người ta cảm giác ông ta muốn dặn dò hậu sự là thế nào?
Tuy ý nghĩ như vậy có hơi đại nghịch bất đạo, nhưng Dược Duyên cảm nhận được điều đó từ trên người Dược Nghịch Mệnh.
Chẳng lẽ sư phụ vẫn còn chuyện gì chưa nói với y sao? "Có một số việc sau này ngươi sẽ biết, đi xuống trước đi". "Đợi sau khi Vân Tiêu đến, ngươi lại đến gọi ta".
"Dạ sư phụ, đệ tử xin được cáo lui trước!"