Năm ngày sau.
Phủ Đan Đế.
Bấy giờ, những luyện đan sư có danh tiếng tại Trung Thiên Vực đều tụ họp tại phủ Đan Đế. Ở bên ngoài bọn họ vô cùng nổi bật, nhưng ở chỗ này, ai nấy đều
thành thật yên phận, không dám có chút xấc xược.
Từ trước đến nay chỉ có người khác chờ bọn họ, nào có chuyện bọn họ chờ đợi người khác.
Nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi Bất Tử Đan Đế Dược Nghịch Mệnh xuất hiện.
Khoảnh khác Dược Nghịch Mệnh xuất hiện, ai ai cũng chấn động trong lòng.
Mặc dù đều là luyện đan sư, nhưng trong số bọn họ, người thực sự được gặp Dược Nghịch Mệnh không nhiều.
Nói cho cùng, Dược Nghịch Mệnh đã có tiếng tăm từ lâu, hơn nữa từ vài ngàn năm trước đã đạt tới cảnh giới Đại Đế, cộng thêm tính cách quái gở của ông ta, nên không phải ai cũng có cơ hội nhìn thấy ông ta.
"Gặp qua Đan Đết"
"Gặp qua Đan Đết"
Tất cả mọi người đều rất cung kính cúi chào Dược Nghịch Mệnh, không có bất kỳ ai do dự trong lòng.
Cả đời Dược Nghịch Mệnh là một câu chuyện truyền kỳ, huống hồ về mặt luyện đan, lại càng không ai có thể so được với ông ta. Nhân vật như vậy chính là †ấm gương của tất cả luyện đan sư, là vị thần trong lòng bọn họ!
Dược Nghịch Mệnh nhẹ gật đầu với mọi người, tìm kiếm gì đó trong đám người.
Không tới à?
Mấy ngày nay, Dược Nghịch Mệnh vẫn đang đợi Vân Tiêu, đáng tiếc, đến thời gian ước định mà Vân Tiêu vẫn chưa từng xuất hiện.
Dù sao thì cũng đã hẹn trước mọi người, Dược Nghịch Mệnh sẽ không bởi vì chờ đợi một người mà nuốt lời, đó cũng không phải là tính cách của ông ta.
Có lẽ, thành Đan Đế mà tất cả luyện đan sư đều hướng tới này, không có hấp dẫn gì với Vân Tiêu. "Sư phụ, quả thực không hề có tin tức Vân Tiêu vào thành, nếu không để con
cho người đi hỏi thăm một chút?", Dược Duyên dò hỏi.
"Không cần", Dược Nghịch Mệnh lắc đầu, ông ta không phải người thích cưỡng cầu kẻ khác, tới thì tốt, mà không tới cũng chẳng sao.
Những luyện đan sư khác nghe thấy hai chữ Vân Tiêu này cũng đều sững sờ. Mặc dù Vân Tiêu này quả thực có tiếng thiên tài, đang cực kỳ nổi bật, nhưng cũng không đáng để cho nhân vật như Dược Nghịch Mệnh xem trọng chứ?
Nói cho cùng cũng chỉ là một nhân tài mới nổi thôi, đủ để khiến Dược Nghịch Mệnh chú ý như vậy?
Tuy mọi người không hiểu, nhưng đều ăn ý không hỏi quá nhiều, trước mắt bọn họ không thể chờ đợi được nữa, bọn họ muốn xem bảo bối mà Bất Tử Đan Đế cũng không hiểu nổi rốt cuộc là vật thế nào.
"Lần này gọi chư vị đến đây, các ngươi cũng đều biết là chuyện gì".
"Hơn hai ngàn năm trước, ta tình cờ thu được một hạt châu, một hạt châu ta hoàn toàn xem không hiểu".
"Sau khi trở về, ta vẫn luôn muốn luyện hóa nó. Nhưng đã trôi qua nhiều năm, hạt châu không hề có biến hóa gì".
"Cho nên, lần này ta gọi chư vị tới, chính là muốn hợp lực mọi người, thử xem có thể luyện hóa vật này hay không".
"Sau khi thành công, tất nhiên ta cũng sẽ không bạc đãi mọi người", Dược Nghịch Mệnh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không nói quá nhiều lời dông dài.
"Đan Đế khách khí, có thể tham dự vào đã là vinh hạnh của chúng ta".
"Chính xác, được Đan Đế để mắt tới, may mắn có thể hợp tác với Đan Đế, đây đã là phúc ba đời”.
"Hahaha, Đan Đế, con người của ta thích nói thẳng, dù sao ta cũng sẽ khách khí với ngài, ngài chính là có không ít đồ tốt đấy!"
"Hahahaha, lời này không hề giả. Chẳng qua, ta tò mò về hạt châu kia hơn, rốt cuộc là hạt châu kiểu gì mà có thể khiến Đan Đế bó tay chịu trói".
Dược Nghịch Mệnh không nói nhiều, trực tiếp vung tay lên một cái, một lò luyện đan trống rỗng xuất hiện chỗ đất trống ngay trước mặt.
Khoảnh khắc mọi người trông thấy lò luyện đan, ánh mắt đều sáng ngời. Đây chính là lò Thất Chuyển Càn Khôn mà Đan Đế sử dụng sao?
Phải biết rằng, một luyện đan sư giỏi cũng cần một lò luyện đan tốt, bởi như vậy, xác suất thành đan sẽ tăng lên nhiều, cũng có thể dễ dàng luyện chế ra đan dược cao cấp hơn.
Trước tiên không đề cập tới hạt châu bên trong lò luyện đan này, chỉ riêng lò luyện đan này cũng đủ để đông đảo luyện đan sư chảy nước miếng.
Mọi người quan sát một phen, rồi mới bắt đầu đánh giá đến hạt châu trong lò luyện đan.