Nghe Dược Nghịch Mệnh nói vậy, mọi người đều thổn thức không thôi. Không ai ngờ rằng, cuối cùng Đan Đế lại có kết cục như vậy.
Cả cuộc đời ông ta vốn dĩ là cả một truyền kỳ nhưng cuối cùng ông ta vẫn thua thiên mệnh.
Lễ nào thật sự không ai có thể nghịch thiên cải mệnh hay sao? Thực sự không thể làm trái lại thiên mệnh được ư?
“Ôi, nếu như truyền kỳ này kết thúc như vậy thì lẽ nào giới luyện đan chúng ta thật sự không thể quật khởi hay sao?”
“Nếu Đan Đế mà vẫn lạc thì sau này liệu còn có ai dám giương cao ngọn cờ này nữa?”
“Chúng ta có đông người như vậy, kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra cách đúng không? Nhất định là sẽ có cách thôi đúng không?”
“Nghĩ thế nào được mà nghĩ? Còn có cách gì nữa? Chuyện mà Đan Đế còn phải bó tay thì lẽ nào chúng ta còn lợi hại hơn cả Đan Đế hay sao?”
Hễ là luyện đan sư trong giới luyện đan thì không ai muốn chứng kiến Dược. Nghịch Mệnh vẫn lạc. Ông ta là tấm biển vàng trong giới luyện đan, là thần trong lòng tất cả luyện đan sư.
Giờ đây, thần sắp vẫn lạc, sao bọn họ có thể chấp nhận nổi chuyện này?
Tin tức Bất Tử Đan Đế vẫn lạc e là sẽ gây chấn động toàn bộ Thái Huyền Giới!
“Thật sự không có cách nào cả ư?”
“Để ta kiểm tra thân thể của ngươi nào”.
Trần Trường An nhíu mày, bước lại gần kiểm tra thân thể của Dược Nghịch Mệnh.
Dược Nghịch Mệnh chỉ cười, lắc đầu, mặc dù không từ chối nhưng ông ta hiểu rất rõ tình trạng của bản thân, không ai có thể cứu được ông ta cả.
Cho dù có cách có thể ngăn cơ thể ông ta tiếp tục chuyển biến xấu, nhưng đối mặt với thiên phạt sắp đến thì không có cách nào ngăn được cả.
“Sao lại tệ tới mức này”.
Trần Trường An cũng không ngờ sức khỏe của Dược Nghịch Mệnh đã suy sụp tới mức nghiêm trọng như vậy.
Nếu như không nhờ Dược Nghịch Mệnh có tu vi Đại Đế Cảnh thì ông ta đã chết từ lâu, nếu là người khác thì chắc đã chết tám trăm lần rồi.
Lục phủ ngũ tạng của Dược Nghịch Mệnh đã suy kiệt, kỳ kinh bát mạch hỗn loạn, thậm chí xuất hiện tình trạng đứt gấy.
Chẳng qua Dược Nghịch Mệnh là Đan Đế, luôn luôn rất khiêm tốn, chưa từng đối địch với ai, nếu không, chỉ cần động thủ một lần thôi thì e là ông ta khó lòng giữ nổi tính mạng!
Bao nhiêu năm qua, ông ta vẫn luôn sử dụng tu vi lớn mạnh của mình để níu giữ chút hơi tàn. Nếu không, có lẽ Trân Trường An đã không có cơ hội được gặp mặt Dược Nghịch Mệnh lần cuối.
Thấy Trần Trường An chau mày, Dược Nghịch Mệnh vừa cười vừa nói: “Ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì nhưng ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, tình trạng của ta
đã tệ lắm rồi”.
“Thân thể của ta bị trọng thương do thiên phạt, hoàn toàn không thể phục hồi. Ta đã thử chữa trị rồi nhưng bất kể dùng cách gì cũng đều vô ích”.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Cho nên, ta đành trơ mắt nhìn thân thể của mình dần dần suy sụp”. Dược Nghịch Mệnh vốn không phải người chịu chấp nhận số mệnh. Sao ông ta lại chưa từng cố gắng chứ. Chẳng qua, tất cả mọi nỗ lực của ông ta cuối cùng
đều là dã tràng xe cát, chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi.
“Thưa tiền bối, ngài... Ngài có cách gì không?”, Dược Duyên nhìn Trần Trường An bằng ánh mắt khẩn cầu.
“Ta không chắc nhưng có thể thử một chút xem sao”. Có thể thử một chút? Nghe vậy, mọi người đều sững sờ, chẳng lẽ hắn thực sự có cách?
Dược Nghịch Mệnh cũng kinh ngạc, chẳng lẽ Trần Trường An thật sự có cách
“Ngươi... Có cách à?”, Dược Nghịch Mệnh căng thẳng hỏi.
Dù có phải đối mặt với cái chết, Dược Nghịch Mệnh cũng vẫn luôn rất bình thản. Thế nhưng lúc này đây, ông ta nhận ra mình không thể bình tĩnh nổi, bởi vì ông ta... Thật sự không muốn chết.
Trần Trường An cười nhìn Dược Nghịch Mệnh, sau đó đưa tay trái ra, cầm cổ tay của Dược Nghịch Mệnh.
Một giây sau, Dược Nghịch Mệnh cảm nhận được một luồng năng lượng ngập tràn sức sống tràn vào trong cơ thể mình.
Dưới sự hỗ trợ của luồng năng lượng này, ông ta nhận ra trạng thái của mình đã khá hơn.
Không chỉ vậy, những vết thương do thiên phạt gây ra cho cơ thể dường như. cũng có chuyển biến tích cực, mặc dù chỉ một chút thôi nhưng ông ta vẫn cảm nhận được rất rõ ràng.
Còn ở trong mắt những người khác, sắc mặt của Dược Nghịch Mệnh thay đổi rõ rệt tới mức có thể quan sát được bằng mắt thường.
“Thật... Thật sự có cách!”
“Thật khó tin, quả là ngoài sức tưởng tượng, rốt cuộc Trần Trường An là ai? Chuyện mà ngay cả Đan Đế cũng bó tay, vậy mà hắn lại chữa được?”
“Đó là vết thương do thiên phạt gây ra cơ mà, lạ thật!” Đừng nói những người này cảm thấy điều mà Trần Trường An làm được thật ngoài sức tưởng tượng mà ngay cả Đại Hoàng vẫn luôn đi theo hắn cũng phải
trợn trừng cặp mắt chó của nó lên.
Rốt cuộc tên này còn giấu nó bao nhiêu chuyện nữa? Tại sao hắn lại có nhiều chiêu mà nó không biết như vậy chứ?
“Hết rồi, hắn không còn yêu mình nữa rồi!” “Giờ hắn cũng biết giấu giếm mình rồi”.
“Được lắm, Trần Trường An, ngươi giỏi lắm!”