Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 300: Nghĩ tử như ngươi rất khá đấy




Trần Trường An đến khiến cuộc sống vốn nhạt nhếo nhàm chán của Dược Nghịch Mệnh có thêm không ít niềm vui.
Hiện giờ Dược Nghịch Mệnh cũng không muốn để ý đến việc gì, trước khi trời phạt giáng xuống, mỗi ngày cười nói vui vẻ, hưởng thụ cuộc sống với bạn tốt nhất của mình.
Dược Duyên chưa từng nhìn thấy sư phụ cười nhiều như vậy, mấy hôm nay, còn nở nụ cười với mình nhiều hơn rất nhiều so với trước đây cộng lại, sâu trong đáy lòng Dược Duyên tràn đầy sự cảm kích với Trần Trường An.
Mấy ngày nay, Dược Duyên bận lên bận xuống, nhưng không hề oán trách một lời, thậm chí còn cam tâm tình nguyện, nụ cười trên khuôn mặt cũng chưa từng tất.
“Nghĩ tử như ngươi rất khá đấy”.
“Nếu người đã muốn truyền thừa đời này sang đời khác, trực tiếp truyền cho. hắn chẳng phải là được rồi sao?”
Trần Trường An cũng đã thấy hết những việc làm hành vi của Dược Duyên mấy hôm nay, y là một người biết ơn báo ơn, hơn nữa còn là thật lòng thật dạ đối đãi với Dược Nghịch Mệnh.
Trần Trường An có chút không hiểu, đều là truyền thừa, tại sao Dược Nghịch Mệnh không chọn người thân cận bên cạnh mình nhất, mà muốn chiêu mộ Vân Tiêu.
Chỉ vì thiên phú của tên nhóc Vân Tiêu này tốt hơn ư?
Trần Trường An cũng không biết tại sao, nhìn thấy tên nhóc Vân Tiêu cứ cảm thấy chỗ nào không đúng, cho người ta một cảm giác giả tạo.
Hơn nữa linh hồn của hắn ta vô cùng cường mạnh, nếu chỉ luận linh hồn, sợ rằng linh hồn của cường giả đại đế Dược Nghịch Mệnh cũng không bằng Vân Tiêu.
Tuy hiếu kỳ, nhưng Trần Trường An cũng không tìm hiểu quá sâu, dù sao giữa Vân Tiêu và mình cũng không có quan hệ gì.
Dược Nghịch Mệnh nghe thấy lời của Trần Trường An cũng bất đắc dĩ thở dài, lựa chọn đầu tiên trong lòng ông ta đâu phải không phải là Dược Duyên chứ.
“Không giấu ngươi, ta thực sự từng nghĩ đến, nhưng thiên phú của Dược Duyên có hạn, không thể kế thừa hết tất cả”.
“Nhưng phủ Đan Đế, thành Đan Đế này của tôi, sau này sẽ để lại cho hắn, nếu không sau khi tôi đi, hắn cũng không có chỗ dựa”, Dược Nghịch Mệnh bất đắc dĩ nói.
“Không có thiên phú thì làm sao?”
“Ai quy định, không có thiên phú thì không thể kế thừa y bát?”
“Mấy hôm nay tôi đã quan sát, con người Dược Duyên, tâm tư tỉnh tế, làm việc tỉ mỉ.
“Tuy bản thân hắn chưa chắc có thể phát huy truyền thừa của ngươi, nhưng chẳng lẽ hắn không thể thu nhận đồ đệ sao?”
“Chẳng lẽ hắn không thể chỉ đạo người khác sao?”
“Chỉ dựa vào sự tinh tế và kiên nhẫn của hắn, những người được đào tạo ra cũng sẽ không quá kém”.
“Ngươi cũng thật bảo thủ quá”. “Người cũng không nghĩ xem, nếu người thực sự không còn, một mình hắn có giữ được thành Đan Đế rộng lớn này, có giữ được phủ Đan Đế ẩn giấu truyền thừa của ngươi không?”
“Chỉ có bản thân hắn nắm giữ tất cả truyền thừa của ngươi, hắn mới thực sự an toàn, người khác mới không coi thường hắn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.