Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 331: Đến rồi!




Liên tưởng tới chuyện xảy ra lúc ban ngày, mọi người lại càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ để đối phó với hai người đó lại cần huy động tới ba trăm ngàn quân Trấn Bắc quân?
Hiện tại, ở trong thành Trấn Bắc, ngoại trừ phủ Trấn Bắc Vương ra, tất cả mọi người đều trốn trong nhà, tất cả cửa hàng trong thành đều đóng cửa, ngoài
đường vắng tanh, tựa như một tòa thành chết.
Trấn Bắc Vương nhìn cậu con trai bị trọng thương nằm trên giường, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Đêm nay, Trấn Bắc Vương đã suy nghĩ rất nhiều.
Cả đời ông ta không phải chỉ có một người con trai nhưng cuối cùng còn sống tới hiện tại thì chỉ còn một mình hắn ta.
Trấn Bắc Vương tuyệt đối không cho phép đứa con cuối cùng này có mệnh hệ gì.
“Mặc kệ lai lịch, thân phận của bọn họ là gì”.
“Ta tuyệt đối sẽ không tha bọn họ!”
“Hôm qua... Đáng lẽ ra ta không nên thả cho bọn họ đi!”
“Nhưng hai kẻ đó cũng thực to gan, không ngờ bọn họ lại không bỏ trốn”.
Sau khi Trần Trường An rời khỏi phủ, thực ra trong lòng Trấn Bắc Vương đã thầm hối hận nhưng ông ta quá tò mò thân phận của Trần Trường An và mục đích hắn tới đây.
'Trấn Bắc Vương thăm dò được tin tức Trần Trường An đã tới Tụ Tiên Lâu, trong lòng lại càng thêm hiếu kì, tại sao đối phương lại không hề kiêng nể gì như thế.
Mặc dù trong lòng ông ta muốn giết Trần Trường An nhưng ông ta vẫn cố kiềm chế.
“Chăm sóc tốt cho thế tử”. “Vâng, thưa Vương gia”. Trấn Bắc Vương dặn dò đầy tớ xong, dẫn thân tín rời khỏi Vương phủ.
Bên ngoài Vương phủ, trên con đường dài tít tắp không thấy tận cùng đứng đầy binh lính Trấn Bắc quân.
Rầm! “Bái kiến Vương gia!”
Ngay khi Trấn Bắc Vương xuất hiện, đại quân ba trăm ngàn người đồng loạt cung kính làm quân lễ.
Tiếng hô của ba trăm ngàn người vang vọng khắp thành Trấn Bắc, dân chúng run sợ lẩy bẩy, mặc dù vấn đề này không liên quan gì tới bọn họ nhưng bọn họ vẫn sợ hãi trước âm thanh và khí thế này.
Trấn Bắc Vương nhìn các tướng lĩnh đứng ở hàng đầu rồi trở mình lên ngựa, nghiêm nghị hô: “Xuất phát!”
“Vâng!” Rầm rầm rầm!
Tiếng hành quân của đại quân ba trăm ngàn người khiến mặt đất rung chuyển. Đợi cho tiếng động nhỏ dần, dân chúng mới dám ra khỏi nhà.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Toàn bộ ba trăm ngàn binh lính Trấn Bắc quân đều được huy động hết ư?”
“Thật không ngờ Trấn Bắc Vương lại huy động toàn bộ ba trăm ngàn quân”.
“Bọn họ ra khỏi thành rồi, Trấn Bắc Vương mang theo ba mươi vạn đại quân ra khỏi thành rồi, có ai biết bọn họ đi đâu không?”
“Chuyện này thì... Không biết nữa, hay là đi theo xem thử nhỉ?” “Thôi dẹp đi, ngươi chán sống rồi à?” “Nhưng, nhưng ta thật sự rất hiếu kì”.
“À phải rồi, chẳng phải Trần Trường An đang ở trong Tụ Tiên Lâu hay sao? Giờ hẳn có còn ở đó nữa không?”
“Nghe nói sáng nay Trần Trường An và nữ tử kia đã ra khỏi thành “Bọn họ cũng ra khỏi thành rồi à?”
Lúc này, bên ngoài thành, cách thành năm mươi dặm, Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đã tới đây chờ sẵn.
“Đến rồi!"
Trần Trường An mỉm cười, nhìn về phía thành Trấn Bắc.
“Công tử, vậy lát nữa...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.