Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 339: Sao ngươi biết nhiều bí mật vậy?




“Đương nhiên là hoàng thất không chống lại nổi nên phải tìm trợ thủ”. “Nhưng cụ thể là nhờ ai giúp thì ta không biết”.
Trần Trường An cũng rất tò mò, nhìn bề ngoài thì người này chỉ là một người bình thường, tại sao hắn ta lại biết nhiều như vậy?
“Sao ngươi biết nhiều bí mật vậy?”
“Ôi, nghe ngóng chỗ này một ít, chỗ kia một ít, chẳng phải là sẽ nắm được tin tức hay sao”.
“Ta không có ưu điểm gì, chỉ được cái thích nghe ngóng mọi chuyện”.
“Có điều ta thấy lão đệ lạ mặt lắm, ngươi vừa mới tới đế đô không lâu đúng không?”
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi tới không đúng lúc rồi, chưa biết chừng một ngày nào đó Trần Trường An sẽ tới đế đô, đến lúc đó, e là máu chảy thành sông”.
Mọi người đều đoán ra được đích đến sau cùng của Trần Trường An là đế đô. Đến lúc đó, khó tránh khỏi một trận đại chiến.
“Nếu nguy hiểm như vậy thật thì sao các ngươi không rời khỏi đế đô?” “Bọn ta cũng muốn chứ nhưng dù sao cũng đã sống ở đây từ nhỏ rồi, hơn
nữa, bọn ta chỉ là dân thường, nhân vật cỡ như Trần Trường An sẽ không làm khó bọn ta đâu đúng không?”
“Đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên lão đệ, ta tên là Chu Lâm, ngươi thì sao?” “Ta?”
“Ta tên là Trần Trường An!”
Trần Trường An?
Sau khi nghe thấy ba chữ này, mọi người lập tức biến sắc!
Mẹ kiếp, không phải là buôn chuyện lại gặp trúng chính chủ đấy chứ? “Xem các ngươi nhát gan chưa kìa”.
“Sợ gì chứ?”
“Trên đời này nhiều người trùng tên trùng họ lắm”.
“Các ngươi nghĩ hắn là Trân Trường An kia à?”, mặc dù Chu Lâm cũng kinh ngạc nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Trông thấy sắc mặt hoảng sợ của những người khác, hắn ta không nhịn được cười nhạo bọn họ.
Hắn ta cho rằng Trần Trường An là cường giả Đại Đế trong truyền thuyết, khí thế chắc phải rất đáng sợ đúng không?
Còn Trần Trường An ngồi trước mặt thì lại rất bình thường, không thấy có gì hơn người.
“Ta bảo này huynh đệ, ngươi to gan thật đấy, vào lúc này rồi mà còn dám nói mình tên là Trần Trường An à?”
“Ngươi không sợ bị hoàng thất tóm cổ hay sao?”, Chu Lâm tò mò hỏi.
“Nếu không thì biết làm sao được? Ta tên là Trần Trường An mà, đâu thể đổi tên được”, Trần Trường An cười nhạt đáp.
“Nói vậy cũng đúng”.
“Có điều cái tên này của ngươi vừa hay mà lại vừa không hay”.
“Chủ yếu là do không đúng lúc”.
“Hiện tại, rất nhiều người thậm chí không dám nói mình họ Trần, người ở đế
đô hễ nghe tới chữ “Trần” thôi là đã biến sắc rồi chứ nói gì tới chuyện đằng sau lại có thêm hai chữ Trường An”.
“Ngươi phải cẩn thận một chút, đừng nói là ta không nhắc ngươi, đây không phải chuyện đùa đâu”, Chu Lâm nhắc nhở.
Nghe vậy, Trần Trường An cười nói: “Lỡ như ta chính là Trần Trường An kia thì sao?”
Ồ? Là ngươi ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.