“Ngươi đi được, chẳng phải ngươi đi cùng với bọn họ hay sao? Ngươi quen bọn họ, ngươi đi đi”.
“Đúng, đúng, đúng, lão Tam, ngươi đi đi”.
“Tam ca, ta rất kỳ vọng vào ngươi, chưa biết chừng lão tổ lại thay đổi cách nhìn về ngươi, cho ngươi một chút lợi lộc, nếu vậy thì ngươi giàu to rồi”.
Giàu †o? Nếu cho ngươi được giàu to kiểu này thì ngươi có chịu không?
Cuối cùng, Tam trưởng lão vẫn không chống đỡ nổi thế vây công của những người này, không còn cách nào khác đành phải tới chỗ ở của Cổ Phong Hoa.
Khi Tam trưởng lão tới nơi, ông ta không khỏi biến sắc.
Cổ Phong Hoa sầm mặt đứng một chỗ, còn bọn Trần Trường An thì sao? Bọn họ đang thảnh thơi ngồi trên ghế.
Bọn họ ngồi thì đã đành nhưng Cổ Phượng Dao ngươi là sao thế kia?
Lão tổ nhà mình đang đứng mà ngươi lại dám ngồi ư? Ngươi có còn biết phép tắc là gì không?
“Phượng Dao, ngươi đang làm gì vậy?”
“Còn không mau đứng dậy!”, Tam trưởng lão lo lắng hô lên.
“Ngươi hô cái rắm”.
“Nàng ngồi ở đâu không cần ngươi quan tâm”.
“Ngậm miệng!”
Cổ Phong Hoa quát một câu làm Tam trưởng lão sợ hoảng hồn, suýt thì bỏ nhà đi trốn.
Chuyện gì thế này? Ông ta nói gì sai ư?
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đây là phép tắc mà, không có phép tắc thì chẳng ra thể thống gì, chẳng phải đây là điều lão tổ ngài vẫn răn dạy hay sao?
Chuyện này...
'Tam trưởng lão ngơ ngác ra mặt nhưng không dám nói gì, đành ngoan ngoấn đứng một góc.
“Ngươi đến đây thì tốt rồi, ngươi quen bọn họ, ngươi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ đi”.
“Nghe thấy chưa?”
Cổ Phong Hoa nói xong, thấy Tam trưởng lão không trả lời, bèn nhìn Tam trưởng lão một cái.
Tam trưởng lão nhìn Cổ Phong Hoa, gật đầu lia lịa.
“Ngươi gật cái rắm gì, ta đang hỏi ngươi đã nghe thấy chưa, ngươi câm à?” “Ngươi lắc cái gì?”
“Không... Không phải ngài không cho nói hay sao?”
“Ta...”
“Cút! Mau mau cút đi cho ta!”
“Dạ!"
Tam trưởng lão như thể vừa trút được gánh nặng, ông ta gật đầu, bóng người lóe lên một cái, biến mất hoàn toàn trước mặt Cổ Phong Hoa.
“Một tên, hai tên... Tên nào tên nấy đều chẳng để người ta bớt lo gì cả”.
Lúc này, Cổ Phong Hoa thực sự cảm thấy gia môn bất hạnh, quả nhiên là gia môn bất hạnh.
“Tiểu Cổ à, bớt giận đi”. “Ngươi cũng đã cao tuổi rồi, lỡ tức quá ngủm củ tỏi mất thì sao”.
“Con cháu không nghe lời thì đánh chúng mấy trận là được, không cần phải khách sáo với ta, ngươi cứ đánh chết đi cho ta”.
“Yên tâm, ta không có ý kiến gì hết, cứ đánh đi!” Ngươi không có ý kiến?
Mẹ kiếp, ngài có tư cách gì có ý kiến à? Bọn họ đều là người của Cổ gia, còn ngài là ai?