“Ngươi... Ngươi đừng tưởng rằng chuyện này là do lão tổ quyết định thì có thể yên tâm, kê cao gối mà ngủ, muốn làm gì thì làm”.
“Đúng vậy, nếu lão tổ biết ngươi là loại người này, chắc chắn lão tổ sẽ không đồng ý”.
“Trần Trường An, ngươi muốn cưới Phượng Dao thì phải vượt qua ải của bọn †a trước đã”.
Qua ải của các ngươi?
Các ngươi là ai?
“Các ngươi là phụ thân của Cổ Phượng Dao?” “Ngươi... Nói hươu nói vượn, bọn ta là ca ca của nàng”. “Đông như vậy mà tất cả đều là ca ca ư?”
“Phụ thân nàng thật giỏi sinh”.
“Ngươi... Ngươi thật vô tri!”
“Bọn ta không phải ca ca ruột thịt nhưng luận về vai vế thì bọn ta là cùng một thế hệ, ta là đường ca của nàng đấy thì sao?”
“Bọn ta là biểu ca đấy thì sao?” “Lẽ nào bọn ta không có tư cách dạy cho ngươi một bài học chắc?”
“Trần Trường An, bớt nói nhảm đi, ra đây đọ sức với bọn ta một phen. Ta muốn xem xem rốt cuộc lão tổ ưng ý điểm nào ở ngươi”.
“Chỉ là một tên Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất thôi mà cũng dám ra bộ mình là ông lớn ở Cổ gia ta ư?”
Ra bộ mình là ông lớn?
Trần Trường An cười mỉa nhìn những người này một cái, ông đây đúng là ông lớn đấy, lão tổ của các người còn phải gọi ta là ông lớn nhé.
“Tiên Nhi, ngươi ra chơi với bọn họ một chút đi, lâu rồi không động thủ với ai”. “Cũng nên rèn luyện một chút”.
“Đừng đánh ác quá là được”.
“Dù sao chúng ta cũng đang ở Cổ gia, đánh chết thì không hay”.
“Ừm... Không chết là được”.
Nghe Trần Trường An bảo vậy, Cố Tiên Nhi gật đầu, đứng dậy, đi về phía đám thanh niên của Cổ gia.
“Trần Trường An, ngươi có ý gì? Ngươi không tự ra tay mà lại bảo một nữ tử ra tay ư?”
“Trần Trường An, ngươi xem thường bọn ta phải không?” “Ngươi nhìn cho kĩ đi, thực lực của bọn ta đều là...”
Trần Trường An đã nhìn rất kĩ rồi, những người này chỉ hơn Cổ Phượng Dao vài tuổi nhưng tu vi đều đã là Hóa Thần Cảnh.
Thiên phú của bọn họ hơi kém hơn Cổ Phượng Dao một chút. Nhưng nếu so với những người khác thì bọn họ vẫn là thiên tài. Dù sao bọn họ cũng là con cháu của Cổ gia, sao có thể yếu được.
Chỉ có điều Cố Tiên Nhi cũng không hề kém cạnh, nàng ta cũng là Hóa Thần Cảnh, để nàng ta ra tay là quá hợp lý rồi.
“Nếu ta ra tay thì không khỏi ức hiếp các ngươi”. “Các ngươi cứ thắng được nàng ta đã rồi hãng bàn tiếp”. Cứ thắng được nàng ta đã?
Mặc dù bọn họ thấy khó chịu nhưng vẫn cho rằng muốn thẳng nữ tử trước. mặt hẳn là không khó.
“Ai trong số các ngươi đánh trước?”
“Đừng nói là ta ức hiếp ngươi, ta đánh trước”. “Được”.
Ầm!
“Tiếp!”
“Hừ, để ta!”
Âm!
“Tiếp tục!”
Ầm!