Ngươi còn biết mình có thân phận gì hay không?
Ngươi chỉ là vị hôn phu của Cổ Phượng Dao người ta, mà Cổ Phượng Dao là ai? Chẳng qua cũng chỉ là thiên kiêu trong thế hệ trẻ tuổi, vai vế không hề cao.
Lại nhìn xem Cổ Thiên Nguyên này đi?
Ngoài lão tổ Cổ gia ra, vai vế của Cổ Thiên Nguyên xem như cao nhất. Thế mà ngươi dám gọi thẳng tên?
Rốt cuộc là ai không có quy củ?
Lúc này Cổ Thiên Nguyên cũng nhíu mày, thằng này quá xẵng bậy rồi đi?
Nói thế nào ông ta cũng là một người lớn tuổi trong gia tộc, ở trước mặt người ngoài, ngươi dám gọi thẳng tên ông ta?
"Trần Trường An, ngươi có còn nhớ mình có thân phận gì không?”, Cổ Thiên Nguyên cau mày hỏi.
"Đương nhiên nhớ kỹ". "Là ngươi không biết mình có thân phận gì thôi”.
"Băng không thì, để Cổ Phong Hoa đến tâm sự với ngươi?", Trần Trường An cười hỏi.
Ầm!
Đù mát
Điên rồi!
Thằng này tuyệt đối điên rồi!
Mẹ nó ngươi dám gọi cả tên của Cổ Phong Hoa?
Lúc này, Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân đều suýt chút nữa dựng thẳng lên một ngón tay cái cho Trần Trường An. Trâu bò, ngươi thật là trâu bò.
Xem như là hai vị lão tổ Niếp gia và Dạ gia nhìn thấy Cổ Phong Hoa, giữa ba người toàn xưng hô là Cổ huynh, Niếp huynh và Dạ huynh, mọi người rất ít gọi thẳng tên.
Còn Trần Trường An thì sao?
Tại Cổ gia lại gọi thẳng tên húy của lão tổ Cổ gia?
Lòng dũng cảm này xứng đáng với cái danh vua làm màu đệ nhất Thái Huyền Giới! "Ngươi... Ngươi làm càn!"
"Trần Trường An, đừng tưởng rằng lão tổ coi trọng ngươi, ngươi thật sự có thể coi trời bằng vung".
"Ngươi không tôn trọng ta, ta có thể coi như không nghe thấy, nhưng ngươi gọi thẳng tên húy của lão tổ, đây là đại nghịch bất đạo", Cổ Thiên Nguyên tức. giận nói.
Thấy Cổ Thiên Nguyên nổi giận, hai người Niếp Bằng Cử khế động tâm tư, cơ hội tốt đến rồi.
"Cổ huynh, người này tuyệt đối không phải rể hiền. Loại người này làm sao có thể trở thành con rể Cổ gia ngươi?"
"Không sai, người này đại nghịch bất đạo như thế, tương lai sợ rằng sẽ hủy hoại danh dự Gổ gia ngươi".
"Bây giờ còn chưa kết hôn với Cổ Phượng Dao đã hung hăng càn quấy như vậy, sau này còn đến mức nào?”
“Nghe ta khuyên một câu, hôn sự này không cần cũng được, ngươi xem Bắc Minh nhà ta thế nào? Đứa nhỏ này tuân quy củ, biết lễ phép, làm người chính trực”.
"Phì, Dạ Lưu Vân, ngươi thật là không biết xấu hổi.
"Hắn ta có thể ưu tú như Hạo Thiên nhà ta? Hạo Thiên nhà chúng ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, thiên phú xuất chúng, kính già yêu trẻ, thiện chí giúp người..."
"Ngươi đánh rắm'. "Ngươi mới đánh rắm!"
Hai bề trên rùm beng với nhau, lúc này dù Niếp Hạo Thiên và Dạ Bắc Minh đều có da mặt dày, cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Cụ tổ có phải khen hơi quá mức rồi không? Mình trở thành người như vậy lúc. nào?
"Hai người các ngươi lăn tăn cái gì?"
"Đã nhiều năm như vậy sao vẫn còn như cũ?"
Lúc này Cổ Thiên Nguyên thấy vô cùng phiền muộn, một Trần Trường An đã đủ để làm ông ta nhức đầu, hai người kia thì hay rồi, nói vài lời là có thể ầm ï lên với nhau.
"Ngươi chỉ cần nói, có lui hôn sự này hay không?”, biểu cảm của Niếp Bằng Cử nghiêm túc.
"Ta nói không tính, đây là quyết định của lão tổ', Cổ Thiên Nguyên bất đắc dĩ nói.
"Hản đã không tôn trọng lão tổ nhà các ngươi như vậy, ngươi..."
"Ngươi trở nên yếu bóng vía như vậy từ bao giờ?"
"Sức ngươi dùng để đánh ta năm đó đâu? Ngươi đánh hắn đi".
Niếp Bằng Cử không sợ mất thể diện, lúc này lời gì cũng dám nói ra.