Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 62: Đứng lại đứng lại!




Nghe vậy, mọi người nhìn Huyền Vô Đạo như nhìn kẻ điên, ánh mắt như muốn nói, chẳng lẽ không giống sao?
Huyền Vô Đạo vốn còn hơi cứng rắn, nhưng nghĩ kỹ, mình không phải ăn mày thì ai mới là ăn mày?
"Đi thôi, đừng đứng đây chịu mất mặt nữa." "Mẹ nó, ta mất mặt đã ba ngàn năm rồi."
"Bao năm qua, ta luôn tránh gặp người quen, sợ bị ai đó nhận ra."
Huyền Vô Đạo vội vàng thúc giục Trần Trường An rời khỏi nơi này, giờ đã tìm được Trần Trường An, hắn ta không cần
phải làm ăn mày nữa.
"Được rồi, tìm chỗ nào tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ đi."
"Ta biết một nơi, chỗ đó không †ồi, ta nhòm ngó lâu rồi nhưng không có tiền đến."
"Lần này ngươi mời đi." "Được rồi, ta mời thì ta mời, đại gia có tiền."
Trần Trường An lắc đầu, sau đó bị Huyền Vô Đạo dẫn đến lầu xanh!
"Hoán Hoa Lâu?”
"Đây chính là nơi ngươi nhòm ngó bấy lâu sao?" Trần Trường An tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Nói nhảm, chỗ này tuyệt lắm đấy. Tiểu tử ngươi đừng nói nhiều năm như vậy, ngươi chưa đến lầu xanh nhé?"
"Ta nói cho ngươi biết, bấy lâu nay ta đi khắp nơi, dành dụm được ít lượng bạc rồi tiêu hết ở lầu xanh rồi." Huyền Vô Đạo vô cùng đắc ý.
Mẹ kiếp!
Tên khốn nạn này bao năm qua đã đến bao nhiêu lầu xanh thế?
"Với tu vi của ngươi, còn phải dành dụm bạc mới đi lầu xanh sao?" Trần Trường An tò mò hỏi.
"Ngươi nói xem? Còn không phải vì ngươi sao." Huyền Vô Đạo không vui nói.
Trần Trường An cũng cười khặc khặc, lúc gặp Huyền Vô Đạo năm xưa, tên khốn này kiêu ngạo lắm, tự cho là bá chủ thiên hạ.
Ban đầu Trần Trường An cũng không làm gì, cuối cùng lúc chia tay, Huyền Vô Đạo nhất định đòi giao thủ luận bàn với Trần Trường An.
Trần Trường An bèn đánh cược với hắn ta.
Trần Trường An cho Huyền Vô Đạo thời gian một nén hương, bản thân hắn đứng yên không nhúc nhích, nếu Huyền Vô Đạo có thể làm Trần Trường An bị thương dù chỉ một chút, tức là hắn thua.
Nếu Huyền Vô Đạo thua, hắn ta phải làm ăn mày sống qua ngày đoạn tháng cho đến lần sau gặp lại Trân Trường An.
Kết quả cuối cùng là Huyền Vô Đạo cố hết sức tấn công Trần Trường An trong một nén hương, nhưng Trần Trường An không hề hấn gì.
"Má nó, ba ngàn năm rồi, nếu ngươi vẫn không tìm được †a, cứ phải làm ăn mày hoài sao?" Trần Trường An tò mò hỏi. "Nói nhảm, nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, một lời hứa đáng gía ngàn vàng, sao có thể làm trái lời hứa của mình chứ."
"Quả thật là đại trượng phu!"
"Thôi bớt nói nhảm, mời ta chơi vui vẻ đi." "Được rồi, đi thôi."
Trần Trường An bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao mình cũng chưa đến lầu xanh bao giờ, vừa hay trải nghiệm xem sao.
"Đứng lại đứng lại!"
"Các ngươi không nhìn xem đây là nơi nào à?”
“Hai tên ăn mày mà còn muốn đến Hoán Hoa Lâu ư?”
Hai người vừa đến cửa thì bị gã sai vặt chặn lại, bởi vì với trang phục của hai người, còn dắt theo một con chó, thật sự hơi khó coi.
"Nói nhảm quá."
"Dẫn đường phía trước đi."
Trần Trường An cũng không thèm rườm rà, trực tiếp ném ra vài thỏi vàng, dù sao món đồ này cũng không có ích gì, chỉ là tiền tệ thông dụng của thường nhân, đối với người tu luyện thì linh thạch mới quan trọng.
"À, tiểu nhân vừa rồi có mắt như mù, nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi.
"Hai vị đại gia, mời vào trong!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.