Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 64: Quá bẩn!




“Cho nên ta mới cất giữ không ít thỏi vàng như thế này.”
“Để tính sơ sơ xem nào, à mà thôi, ta cũng nhớ không rõ, tóm lại là rất nhiều.”
Không nhớ rõ ư?
Vậy rốt cuộc là phải có bao nhiêu vàng cơ chứ?
Gã sai vặt đứng bên nghe vậy cũng trố mắt, ngẩn người, thời nay, rốt cuộc người giàu có bị làm sao vậy nhỉ? Thích giả làm ăn mày ư?
Chẳng lẽ là thích bị người ta xem thường, sau đó lật ngược tình thế một cách ngoạn mục?
“Tiểu nhị, cho hai gian phòng thượng hạng, chuẩn bị một ít nước nóng là được, bọn ta phải rửa ráy sạch sẽ một phen.”
“Vâng, mời nhị vị lên lầu.” Đây chính là thần tài, gã sai vặt không dám lạnh nhạt với bọn họ, vội vàng mời hai người vào gian phòng riêng tốt nhất ở trên tầng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Trần Trường An và Huyền Vô Đạo thay y phục sạch sẽ.
“Dễ chịu!” “Sảng khoái!”
“Ba ngàn năm rồi không được sạch sẽ như thế này!” Huyền Vô Đạo cười to.
Trần Trường An và Đại Hoàng khinh bỉ nhìn Huyền Vô Đạo một cái, ánh mắt ngập tràn ghét bỏ.
Quá bẩn!
Bảo ngươi làm ăn mày chứ có bảo ngươi không được tắm đâu.
Hửm?
Không tắm?
“Không phải ba ngàn năm nay ngươi không hề tắm rửa đấy chứ?” Trần Trường An kinh ngạc hỏi.
“Làm ăn mày thì phải cho ra dáng ăn mày chứ.”
“Tắm rửa sạch sẽ quá thì sẽ trái với dự tính ban đầu.” Huyền Vô Đạo nói đầy đắc ý.
“Vậy ngươi nói xem ăn mày có tắm rửa không?”
“Ồ? Chuyện này... Ăn mày vẫn tắm rửa à?”
Huyền Vô Đạo sững người trước câu hỏi của Trần Trường An, bản thân hắn ta cũng bối rối không biết rốt cuộc ăn mày...
Có tắm hay không?
“Ăn mày cũng là người, bọn họ chỉ nghèo thôi, nếu có cơ hội thì sẽ vẫn tắm rửa chứ”
“Bao nhiêu năm nay ngươi đi chơi lầu xanh nhiều như vậy mà không hề tắm rửa một lần nào ư?”
“Má, thế mà bọn họ vẫn tiếp đãi ngươi à?”
“Bọn họ ham kiếm tiền tới mức không cần mạng sống nữa rồi chắc?”
Trần Trường An chỉ mới nghĩ thôi đã thấy ghê tởm rồi. “Ngươi nói cái gì vậy, ta có phải người bình thường đâu, sao người của ta có thể bẩn được, chẳng qua không tắm thì thấy hơi nhớ nhung mà thôi.”
“Được rồi, tắm thì cũng đã tắm xong rồi, có phải là đã tới lúc vui vẻ rồi không?” Huyền Vô Đạo vừa cười vừa hỏi.
Vui vẻ?
Trần Trường An gật đầu bất đắc dĩ, sau đó giao cho Huyền Vô Đạo toàn quyền xử lý, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tới lầu xanh.
Huyền Vô Đạo thể hiện mình là một người rất quen thuộc với lầu xanh, gọi gì cũng rất thuần thục.
Hắn ta bảo gã sai vặt dẫn tất cả những cô nương tốt nhất của Hoán Hoa Lâu tới đây.
“Ngươi không cần phải nhìn ta, ta mời ngươi, ngươi cứ thoải mái đi.”
Thấy Huyền Vô Đạo nhìn mình, Trần Trường An lắc đầu. Trong mắt hắn, những người này chỉ là thô chỉ tục phấn, thật không hiểu nổi tại sao một nhân vật như Huyền Vô Đạo lại thích lầu xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.