Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 67: Ta biết nàng đang ở đây




“Ngươi không hiểu à?” Trần Trường An hỏi.
“Không, ta cần biết thứ này làm gì? Có giúp tăng cao tu vi không? Có giúp tăng tốc độ tu luyện không?” Huyền Vô Đạo tỏ ý khinh thường.
“Tuy nó không thể nhưng... Nó có thể giúp ngươi có trí tuệ hơn”
“Ôi, ông đây cần thứ đấy để làm gì? Ta vẫn tôn thờ nguyên tắc nói chuyện bằng thực lực.” Huyền Vô Đạo không thèm để ý.
“Nó có ích lắm đấy, nếu như ngươi có một chút trí tuệ thì ngươi đã không rơi vào cảnh bao nhiêu năm như vậy vẫn không biết là ăn mày có tắm rửa hay không rồi.”
“Ngươi...”
Huyền Vô Đạo trừng mắt nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào, về phương diện đầu óc thì hắn ta thực sự tương đối đơn giản.
“Cố Tiên Nhi!”
“Cố Tiên Nhi, nàng ở đâu?”
“Ta biết nàng đang ở đây, nàng ra đây gặp ta đi!"
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng nam tử quát tháo. Nghe thấy tiếng người này, Cố Tiên Nhi không khỏi biến sắc.
“Ôi, xem ra lại không thể tiếp tục ở đây nữa rồi”
“Xin ba vị khách quan thứ lỗi, hôm nay gặp nhau là hữu duyên, khúc đàn vừa rồi xem như là tiểu nữ tặng cho ba vị.”
“Ba vị khách quan, tiểu nữ xin phép cáo lui trước.” Nói rồi, Cố Tiên Nhi quay người định đi. Thấy vậy, Trần Trường An không khỏi ngẩn người.
Nàng ta trốn tránh, hắn ta đuổi theo, hắn ta đuổi theo, nàng ta trốn tránh?
Tiết mục này... Thật là máu chó.
“Đại Hoàng, ngươi đã xem tiết mục kiểu này bao giờ chưa?” Trần Trường An hỏi.
Nghe hỏi vậy, Đại Hoàng lắc đầu nguầy nguậy, nó đã đi khắp trời nam đất bắc rồi nhưng đúng là chưa từng gặp chuyện này.
“Tiên Nhi cô nương, xin chờ đã.”
“Trốn tránh không phải biện pháp giải quyết vấn đề.”
“Ngươi có thể trốn tránh mãi mãi được không?”
“Chi bằng đôi bên hãy nói chuyện thẳng thắn với nhau xem sao, chưa biết chừng vấn đề lại có thể giải quyết một cách dễ dàng, ngươi thấy sao?” Trần Trường An ngăn Cố Tiên Nhi đang định rời đi lại.
“Cảm ơn ý tốt của công tử nhưng có một số người, một số việc không thể nói rõ, không thể kể rõ được.” Cố Tiên Nhi lắc đầu nói.
“Không thử một chút thì sao biết được?”
Trong lúc họ đang nói chuyện thì cửa phòng bị đá văng ra, một thanh niên xông từ ngoài vào phòng, lao thẳng tới chỗ Cố Tiên Nhi.
“Tiên Nhi, đúng là nàng rồi!”
“Ta nghe người ta nói từng gặp nàng ở đây nên ta lập tức chạy tới.
“Tiên Nhi, nàng đừng đi nữa, ta xin nàng, đừng trốn tránh ta được không?”
Thấy nam tử xông về phía mình, Cố Tiên Nhi lùi lại mấy bước, nới rộng khoảng cách giữa hai người.
“Tiên Nhi, nàng...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.