Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 72: Đúng là một nha đầu thông minh




Lời nói của Cố Tiên Nhi làm Trần Trường An sửng sốt. Bái sư?
Trân Trường An nhìn chằm chằm Cố Tiên Nhi, sau đó nở nụ cười.
“Đúng là một nha đầu thông minh”
Cố Tiên Nhi thông minh, bình tĩnh, hơn nữa biết cách nắm bắt cơ hội.
Không phải nàng ta không muốn báo thù, mà là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Trong tình huống vừa rồi, biểu hiện của Trần Trường An và Huyền Vô Đạo đã khiến Cố Tiên Nhi có một suy nghĩ sâu hơn.
Chỉ sợ cho dù Trần Trường An không yêu cầu nàng ta kể chuyện, nàng ta cũng sẽ tự mình nói ra, thậm chí nghĩ cách nói thêm vài lời với Trân Trường An.
Còn lý do tại sao chọn Trần Trường An mà không phải Huyền Vô Đạo...
Không chỉ bởi vì Trần Trường An chủ động đáp lời, mà là so sánh hai người với nhau, Cố Tiên Nhi có cảm giác Trần Trường An có lẽ đáng tin hơn.
“Cả đời này của ta có lẽ chỉ có cơ hội lúc này.”
“Không chỉ vì báo thú, ta cũng chán ghét những ngày tháng ở trong thanh lâu.”
“Ân công, ngươi đã nói sẽ không ra tay, nhưng ta... có thể bái ngài là sư”
“Hy vọng ân công có thể chấp thuận.”
Cố Tiên Nhi là người thông minh, biết khi nói chuyện với Trần Trường An phải nói thật, như thế sẽ tốt hơn.
Chơi tâm cơ trước mặt cường giả là một chuyện rất ngu xuẩn.
Trân Trường An từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến chuyện nhận đồ đệ.
Giữa Trần Vân Hiên và Trần Trường An mặc dù thật sự thầy trò nhưng lại không có cái danh là thầy trò.
Cố Tiên Nhi hiện giờ đã hai mươi tuổi, tu vi mới ở cảnh giới Chân Khí tầng một.
Cảnh giới Chân Khí ở độ tuổi hai mươi tại Bắc Vực có lẽ không tệ, nhưng nếu nhìn vào Trung Thiên Vực thì chỉ có thể coi như thiên phú bình thường.
Thấy Trần Trường An do dự, Cố Tiên Nhi cũng hơi lo lắng.
“Ân công cho rằng Tiên Nhi tu chất ngu dốt, khó đạt được thành tựu?”
“Nếu là như thế, Tiên Nhi chỉ có thể từ bỏ việc bái sợ, cho dù ở lại bên người ân công hầu hạ cũng có thể”
Đối với Cố Tiên Nhi mà nói, thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại cần cường giả như Trần Trường An trợ giúp.
Ít nhất ở mảnh đất Lang Gia này, ngoài Trần Trường An ra, nàng ta không biết ai còn có thể không cho Lâm gia mặt mũi nữa.
Cho dù thật sự có, nàng ta có cơ hội tiếp xúc đối phương ư?
“Có lẽ, vận mệnh đã định.”
“Lang Gia rất lớn, có thể gặp được ngươi cũng coi như duyên phận”
“Thôi, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi Lang Gia, có điều... không phải lúc này.”
“Ta còn có một số chuyện cần ở lại Lang Gia, sau khi xử lý xong ta sẽ dẫn người đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.