Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 74: Ngươi dám không?




Năng lượng trong cơ thể Cố Tiên Nhi càng ngày càng mạnh, Huyền Vô Đạo vốn đang uống rượu hoa trực tiếp lao tới đây.
Đại Hoàng và Trần Trường An khá ăn ý, mặc dù không tới nhưng lại bố trí kết giới ở phòng Cố Tiên Nhi.
“Không nghĩ tới lại có phản ứng lớn như vậy, chỉ là cho nàng ta ăn mấy thứ mà thôi.”
“Ngươi không nghĩ tới? Ngươi cho nàng ta ăn phượng tiên thảo cửu phẩm đấy, đây chính là thứ có trong truyền thuyết,
nghe nói mấy vạn năm qua chưa từng xuất hiện.”
“Tên tiểu tử ngươi sao lại tùy tiện đem một chí bảo như thế cho một thị nữ chứ?”
“Con mẹ nó, đúng là phá của.”
Thật ra Trần Trường An không mấy để ý những thứ này, bởi vì nó vô dụng với hắn, hắn không dùng được.
Nhưng trong mắt Huyền Vô Đạo lại khác, mặc dù không có mặt ở đây nhưng hắn ta vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này.
Khi nghe đến Phượng tiên thảo cửu phẩm, Huyền Vô Đạo suýt chút nữa phun ngụm rượu trong miệng ra.
Trong lòng mắng to Trần Trường An là tên phá của. “Mấy đồ này còn không phải lấy ra để dùng hả?”
“Còn ai dùng thì, ta là chủ nhân của nó, tất nhiên ta sẽ là người quyết định.”
“Ta không lo, ngươi lo cái rắm.”
“Hoàng đế không vội thái giám đã vội.” Trần Trường An khẽ nói.
“Má, ta chưa từng thấy ai phá của như ngươi.” “Không đúng, mẹ nó ngươi nói ai là thái giám?”
“Ba ngàn năm không gặp, muốn xem thử thực lực hiện tại của ta như thế nào không?” Huyền Vô Đạo trừng mắt hỏi.
“Còn muốn đi làm cái bang à?”
“Ngươi.”
“Không bằng lại đánh cược đi? Quy củ cũ, nhưng tiền đặt cược lúc này là làm thái giám!”
“Ngươi dám không?” Hắn vừa dứt lời, Huyền Vô Đạo lập tức ủ rũ, tiền đặt cược này quá ác, mà Trần Trường An làm điệu bộ như thể đã nắm
chắc thăng lợi khiến Huyền Vô Đạo mất tự tin.
Mặc dù ba ngàn năm nay tu vi của Huyền Vô Đạo vẫn luôn tăng trưởng, hiện giờ có thực lực rất mạnh mẽ.
Nhưng hắn ta không dám đảm bảo ba ngàn năm nay Trần Trường An vẫn luôn trì trệ không tiến bộ.
“Thôi, lười chấp nhặt với ngươi.”
“Nhưng mà ta thật sự rất tò mò hiệu quả sau khi dùng phượng tiên thảo cửu phẩm.”
Huyền Vô Đạo nhìn Cố Tiên Nhi.
Hiện giờ Cố Tiên Nhi đang bị một nguồn năng lượng cường đại bao phủ, cả người phải chịu đựng nỗi đau rất lớn.
Nhưng từ đầu đến cuối nàng ta không hề rên rỉ thành tiếng.
“Ta thật sự đã coi thường nha đầu này, với lực ý chí như thế này, nàng ta có thể làm được việc lớn.”
Lúc này Huyền Vô Đảo không khỏi lau mắt nhìn lại Cố Tiên Nhi.
“Nguồn năng lượng này hình như... hơi mạnh quá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.