Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 83: Siêu Phàm Cảnh tầng ba?




Nhà họ Trần? Trần Vân Hiên?
Môn chủ Huyết Ảnh Môn cau mày, trong Bắc Vực có đại gia tộc như nhà họ Trần sao?
"gạ" "Siêu Phàm Cảnh tầng ba?"
"Tuổi còn trẻ mà tu vi đã như vậy sao?"
Đột nhiên, môn chủ Huyết Ảnh Môn phát hiện tu vi của Trần Vân Hiên đã đạt đến Siêu Phàm Cảnh tầng ba.
Ở độ tuổi này có được tu vi như thế thì phải là một thiên tài hiếm có.
Nhưng sao trước giờ trong Bắc Vực lại chưa từng nghe qua chứ?
“Cái gì? Hắn ta vậy mà là Siêu Phàm Cảnh tầng ba sao?”
“Chẳng trách lại mạnh như thế, nhưng ta nhìn hắn ta cũng không lớn lắm mà”
“Trông còn trẻ hơn ta vài tuổi, nhưng tu vi của ta...” “Quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn mà.”
Tu vi của Trần Vân Hiên khiến đệ tử của Huyết Ảnh Môn đều kinh ngạc không thôi, dù sao ở tuổi này của hắn ta, phần lớn người có thể đột phá đến Chân Khí Cảnh thì đã không tồi rồi.
Có thể đạt tới Siêu Phàm Cảnh thì đã vượt qua nhận thức của bọn họ.
Trong ấn tượng của bọn họ, Siêu Phàm Cảnh ở độ mười sáu mười bảy tuổi trong cả cái Bắc Vực này sợ là không gặp được nhiều.
Nhưng mà nhà họ Trần này, tại sao trước giờ chưa từng nghe qua chứ?
Bây giờ Nhân Bảng đã hiện thế, đúng là thời thế loạn lạc, môn chủ Huyết Ảnh Môn cũng không dám hành động ngạo mạn như trước.
Dù sao ở Bắc Vực, ông ta cũng chưa từng nghe nói tới gia tộc cường đại như nhà họ Trần, nhưng không có nghĩa là ở chỗ khác không có.
Lỡ như là đệ tử của một đại gia tộc lớn chạy tới Bắc Vực rèn luyện thì sao?
“Trần Vũ Hiên, ngươi có tư chất tự nhiên xuất chúng, nhìn toàn bộ Bắc Vực này sợ là không có nhiều thiên tài như ngươi.”
"Nhưng thực lực giữa ngươi và ta chênh lệch rất lớn, hay là †a tìm mấy vị trưởng lão ở Siêu Phàm Cảnh để so tài cùng ngươi nhé?" Môn chủ Huyết Ảnh Môn mỉm cười nói.
Trần Vân Hiên nghe vậy vẫn lắc đầu.
Ngay cả khi Siêu Cảnh Phàm của cả Huyết Ảnh Môn này đều lên hết thì đối với Trần Vân Hiên mà nói cũng không có tác dụng mài giữa gì.
"Bọn họ không phải là đối thủ của ta."
"Đối thủ của ta là ngươi." Trần Vân Hiên nhìn thẳng vào Môn chủ Huyết Ảnh Môn.
Thấy ánh mắt Trần Vân Hiên kiên định như thế, môn chủ Huyết Ảnh Môn cũng khẽ cau mày, hắn ta lấy đâu ra tự tin như thế?
“Tiểu tử, ngươi ngông cuồng đấy!”
“Tuy có chút thiên phú không tồi nhưng dù sao cũng chỉ là Siêu Phàm Cảnh tầng ba mà thôi."
“Chẳng lẽ Siêu Phàm Cảnh tầng chín đỉnh phong cũng không xứng làm đối thủ của ngươi sao?”
Đối mặt với lời của Trần Vân Hiên, nhóm trưởng lão của Huyết Ảnh Môn cũng không đồng ý, dù cho ngươi có thiên tài cỡ nào nhưng cảnh giới cũng đang bày ra đó, làm sao còn dám ngạo mạn như thế?
“Thật sự không phải đối thủ.”
“Ta không có ý coi thường các ngươi.” Trần Vân Hiên bất lực nói.
Trân Vân Hiên càng như thế thì lại càng ngạo mạn trong mắt người khác, đây còn không phải là coi thường sao?
"Ha ha ha, hôm nay ta thật sự muốn xem thiên tài này rốt cuộc có bản lĩnh gì."
Nói rồi, đối phương muốn ra tay dạy cho Trần Vân Hiên một bài học nhưng lại bị môn chủ Huyết Ảnh môn trực tiếp ngăn cản.
"Môn chủ, đối phương đã khiêu khích như thế rồi, ngươi còn ngăn ta làm gì?” Trưởng lão tức giận hỏi.
“Bình tĩnh đừng nóng, ta thấy e là thiếu niên này không phải cố ý khiêu khích đâu.
Hành vi bất thường của môn chủ Huyết Ảnh Môn đều khiến mọi người không hiểu nổi.
Đối phương đã tới cửa khiêu chiến rồi, nếu là trước kia e là môn chủ đã sớm nổi giận lôi đình rồi.
Sao lần này lại bình tĩnh như thế?
Bọn họ nào biết được nỗi lo ngại trong lòng của môn chủ Huyết Ảnh Môn chứ.
Bây giờ Nhân Bảng đã hiện thế, thời thế lại loạn lạc, thân phận của Trần Vân Hiên lại thần bí như vậy, không dễ đắc tội, nếu không sẽ gặp thảm họa ngập đầu.
“Nếu ngươi cứ muốn như thế vậy để ta tỉ thí với ngươi một trận.
“Có điều ngươi yên tâm, mọi người chỉ là tỉ thí, ta sẽ nương tay” Môn chủ Huyết Ảnh Môn cười nói.
“Hy vọng ngươi... ra tay toàn lực, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa của tỉ thí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.