“Hầy, chỉ có thể tự dựa vào sức mình”.
Người thiếu niên thở dài bất đắc dĩ, hai anh em bọn họ đến cốc Phong Linh đã được ba ngày.
Bọn họ tận mắt thấy những thế lực hùng mạnh như tứ đại gia tộc và ngũ đại tông môn đều có cường giả hộ tống đệ tử tiến vào..
Nhưng bọn họ là những người không thế lực không địa vị, chỉ đành ở bên ngoài đứng nhìn bất lực, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Những người này rõ ràng là thấy chúng ta, vậy sao không tiện tay dẫn chúng ta vào trong chứ?”
“Là bọn họ nói ai cũng đều có thể tham gia Bắc Vực tranh tài mà”.
“Vậy sao lại chọn một nơi như thế chứ?”, cô gái hờn giận nói.
“Con bé ngốc này, người ta không có nghĩa vụ dẫn chúng †a vào đó”.
“Việc này phải tự dựa vào sức mình”.
Người thiếu niên cười khổ, tuy rằng chỉ lớn hơn em gái hai tuổi nhưng hắn ta lại trưởng thành hơn nhiều.
Khi hai anh em đang nói chuyện với nhau, cách đó không xa có ba người trẻ tuổi đi về phía bọn họ.
“Hai vị cũng tới đây tham gia Bắc Vực tranh tài sao?”, người cầm đầu mỉm cười hỏi hai người họ.
Người dẫn đầu ấy khoảng tầm tuổi đôi mươi, trông khá tuấn tú lịch sự ngay thẳng.
Cô gái thấy người nọ thì đôi mắt không khỏi rực sáng, thầm khen người nọ tuấn tú trong lòng.
Người thiếu niên cảnh giác nhìn ba người kia, nhíu mày hỏi: “Đúng thế, các ngươi có chuyện gì không?”
“Hahaha, chớ hiểu lầm, chúng ta không có ác ý”.
“Cốc Phong Linh nguy hiểm trùng trùng, với thực lực của bọn ta thì không cách nào một mình vào đó được”.
“Vậy nên ba người chúng ta quyết định tập hợp một vài người đi theo, như vậy cơ hội thành công sẽ lớn hơn một chút”.
“Chẳng biết hai vị có đồng ý gia nhập tổ đội của chúng ta không?”
Tổ đội sao?
Nghe vậy, người thiếu niên động lòng, đây có lẽ là một cách.
Trước kia hắn ta cũng có nghĩ tới điều đó nhưng lại không quen ai hết nên không dám đi tìm người khác lập đội.
Bây giờ có người tự đến mời, hắn ta không từ chối làm gì.
“Như vậy cũng tốt, tự giới thiệu một chút, ta là Trương Văn Uyên, năm nay mười chín tuổi, tu vi là Chân Khí Cảnh tầng thứ năm.
“Đây là muội muội của ta, Trương Văn Thiến, năm nay mười bảy tuổi, tu vi là Ngưng Nguyên Cảnh tầng thứ chín”.
Chân Khí Cảnh tầng thứ năm cũng được đấy nhưng Ngưng Nguyên Cảnh tầng thứ chín hả? Tới đây làm quái gì? Đi tự sát hả?
Dường như Trương Văn Uyên cũng nhận ra nỗi hoang mang trong lòng những người này, vì thế hắn ta bất đắc dĩ nói: “Đây là lần đầu tiên đi xa nhà, muội muội ta nằng nặc đòi đi theo học hỏi, không thuyết phục được nên ta đành dẫn theo”.
“Trương huynh, hồ đồ quá”.
“Cốc Phong Linh nguy hiểm trùng trùng, lệnh muội còn nhỏ, thực lực cũng không cao, đây chẳng phải quá liều lĩnh hay sao?”
“Đúng thế, sao ngươi không khuyên nhủ muội muội mình”.
Hiển nhiên, hai người trong ba người kia tuy ngoài mặt là đang khuyên bảo nhưng thật ra lại hơi khó chịu vì tu vi của
Trương Văn Thiên quá yếu, dễ làm cục tạ cho đội.
Trương Văn Uyên hiểu ý nhưng Trương Văn Thiến lại không.
“Ta không sợ, ta chỉ muốn mở mang kiến thức thôi”.
“Hơn nữa ta đã trưởng thành, mười bảy tuổi xuân rồi, mọi người không cần lo cho ta đâu”, Trương Văn Thiến cười nói.
“Này...”
Thấy hai người kia còn định nói gì đó, người cầm đầu bèn cười khẽ chen ngang: “Không sao, chúng ta có nhiều người, cứ dẫn theo đi”.
“Cảm ơn công tử, ngươi tốt thật đó”.
Trương Văn Thiến cảm kích nhìn người dẫn đầu, hiển nhiên, cho dù là dung nhan hay tính khí của người nọ đều khiến nàng ta có hảo cảm rất cao.
Người dẫn đầu mỉm cười nói tiếp: “Ta tên là Vương Khắc Minh, lớn hơn các ngươi vài tuổi, năm nay đã hai mươi hai, tu vi là Chân Khí Cảnh tầng thứ chín”.
“Chẳng bao lâu nữa là Bắc Vực tranh tài sẽ khởi tranh, chúng ta vẫn nên tranh thủ khởi hành thôi”.
“Các ngươi thấy sao?” “Chỉ năm người chúng ta thôi sao?”
“Ừ, nhiều người quá lại không ổn, dễ xảy ra xung đột khó kiểm soát".
“Năm người vừa đẹp, nếu thật sự không ổn thì sau khi đi vào, thấy người đi lạc cũng có thể mời nhập đội”.
“Được, vậy chúng ta xuất phát thôi”.
“Đi, xuất phát đến cốc Phong Linh!”