Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 91: Văn Thiến sao rồi?




Mấy người Vương Khắc Minh đột nhiên chạy ngược lại, chắc chăn không thể nào là lương tâm trỗi dậy, muốn trở lại cứu Trương Văn Uyên.
Như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất, đằng trước xảy ra chuyện đáng sợ hơn, làm bọn họ không thể không chạy trở lại.
"Văn Thiến đâu?"
"Văn Thiến sao rồi?"
Trương Văn Uyên chấn động, ba người Vương Khắc Minh chạy quay lại, nhưng không thấy bóng dáng của Trương Văn Thiến.
Điều này khiến Trương Văn Uyên không khỏi sầm mặt lại, chẳng lẽ em gái thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn?
Mấy người Vương Khắc Minh thấy Trương Văn Uyên còn sống cũng vô cùng sững sờ, thằng này vẫn chưa chết?
Không đúng, sao lại nhiều thêm hai người? Yêu thú cấp ba bị giết?
Bọn họ không nghĩ tới kết quả này, lại có người giết một con yêu thú cấp ba nhanh chóng như vậy.
"Có yêu thú cấp bốn", Vạn Sự Thông nhìn Trần Vân Hiên.
"Ừ, ta cũng cảm giác được".
"Tại sao nơi này lại đột nhiên xuất hiện yêu thú cấp bốn?", Trần Vân Hiên nhíu mày, theo cách nói của Vạn Sự Thông, khu
vực này không nên xuất hiện yêu thú cấp bốn mới đúng..
"Hẳn là những người đi vào trước quấy rầy đến những yêu thú cấp bốn này, bị đuổi ra ngoài".
"Nói cho cùng, người của tứ đại gia tộc và ngũ đại tông môn đều đã vào, yêu thú cấp bốn không phải là đối thủ của bọn họ", Vạn Sự Thông phân tích.
"Vương... Vương Khắc Minh, em gái ta đâu?"
"Em gái ta đâu rồi?"
Trương Văn Uyên tức giận nhìn về phía Vương Khắc Minh, lửa giận trong mắt như thể muốn thiêu sống ba người Vương Khắc Minh.
Vương Khắc Minh hoàn toàn không thèm quan tâm đến Trương Văn Uyên, mà nhìn sang hai người Trần Vân Hiên và
Vạn Sự Thông.
Trần Vân Hiên quá trẻ tuổi, cho nên trực tiếp bị Vương Khắc Minh bỏ qua.
Gã ta thấy, kẻ có thể giết chết yêu thú cấp ba chắc chắn không thể là Trần Vân Hiên, vậy tất nhiên là một người khác.
"Huynh đài, đằng trước có yêu thú cấp bốn, hiện giờ đang chạy về phía này".
"Nếu một mình chống lại, e rằng không thể ngăn cản con súc sinh này".
"Không bằng chúng ta bắt tay với nhau, sao hả?", Vương Khắc Minh mời Vạn Sự Thông.
Nghe Vương Khắc Minh nói vậy, Vạn Sự Thông cười lạnh một tiếng, đáp: "Sao? Đợi đến khi chúng ta đánh nhau với yêu thú cấp bốn, ngươi dễ bề quay người chạy trốn sao?"
"Chúng ta không dễ lừa gạt như vậy".
Lời của Vạn Sự Thông khiến Vương Khắc Minh chấn động, hóa ra hai người kia đều thấy được chuyện vừa xảy ra?
"Huynh đài, người không vì mình trời tru đất diệt".
"Mặc dù thủ đoạn của chúng ta có hơi xấu xa, nhưng cũng đều vì có thể thuận lợi tham gia Bắc Vực tranh tài".
"Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, muốn trách thì chỉ có thể trách hai anh em bọn họ quá yếu, quá ngu”.
"Nhưng giờ đã khác, thực lực của yêu thú cấp bốn mạnh mẽ, vì mạng sống, chúng ta sẽ không đùa bỡn bất kỳ tâm cơ nào nữa".
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Sau khi Vương Khắc Minh biết hành vi của mình bị người ta nhìn thấy, gã ta dứt khoát không giả vờ.
Trước mặt sự sống và cái chết, không có gì quan trọng hơn mạng sống, hiện tại gã ta biểu hiện thẳng thắn vô tư đều là vì bảo vệ tính mạng.
"Vương Khắc Minh, ta hỏi ngươi em gái ta đâu!"
Trong lòng Trương Văn Uyên hiện tại chỉ có sống chết của em gái, về phần còn có những nguy hiểm khác, hắn ta hoàn toàn không quan tâm.
"CútI"
"Ông đây không rảnh phản ứng ngươi".
"Em gái của ngươi sống hay chết liên quan đéo gì đến ta".
"Mẹ nó ta không có nghĩa vụ bảo vệ em gái giúp ngươi”, Vương Khắc Minh lạnh giọng nói.
"Ta liều mạng với ngươi!"
"Ngươi? Cũng không xem lại xem dáng vẻ hiện tại của ngươi là gì".
"Cút sang một bên, giờ ta không có thời gian phản ứng ngươi”.
Vương Khắc Minh khinh bỉ nhìn Trương Văn Uyên, không tiếp tục dây dưa thêm với hắn ta, mà nhìn về phía Vạn Sự Thông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.