Chuyển ngữ: Đào
Biên tập: Trần
Cũng không biết đã qua bao lâu, hai người lại một lần nữa cùng quấn siết lấy nhau lên đỉnh cực lạc, ngũ tạng lục phủ khắp cơ thể đều sung sướng thỏa mãn, sau cùng kiệt sức ngã vật ra đất, nằm nghiêng, mặt đối mặt với nhau. Bọn họ đều trần như nhộng, tóc xõa tung, thân trên tựa lên vách đá trơn trượt, thân dưới vẫn dán chặt không một kẽ hở, chân quấn siết vào nhau buông xuống đầm nước.
Trong động không có ánh nến nhưng lại có vài hòn đá phát sáng tự nhiên xếp dày chi chít, phản chiếu trên nước hồ óng ánh trong vắt, vừa hay tạo thành luồng sáng mỏng như ánh tuyết lập lờ. dương v*t trong cơ thể tuy đã mềm xuống, nhưng vẫn nằm yên bên trong tựa như không biết đủ. Bởi vật kia dẫu là lúc chưa thức tỉnh cũng vẫn rất to lớn, cảm giác căng trướng ở thân dưới chẳng hề vơi đi. Diệp Thiên Lang vốn định khép mông lại, siết một cái để đẩy nó ra ngoài. Nhưng có lẽ bởi bị làm quá lâu, phần dưới eo mềm oặt, hoàn toàn mất tri giác. Cửa mình ở khe mông cũng tạm thời không thể khép vào nổi, hắn chỉ có thể tiếp tục ngậm mút dương v*t thô to kia, nhàn nhạt nói: "Công lực của Khấu huynh có bước tiến lớn. Món hời chiếm được rồi, sướng cũng sướng rồi, vẫn còn ăn vạ không chịu rời đi là kiểu gì đây?"
"Vẫn câu đó, không nỡ." Khấu Biên Thành nghiêng người hôn lên đôi môi sưng tấy của Diệp Thiên Lang, ôn tồn gặm nhấm cánh môi, rồi vờn bắt đầu lưỡi của hắn, ngậm vào giữa hàm răng nhẹ nhàng nhay nghiến. Hồi nãy hai người giao hoan xác thịt, đôi môi này đã bị hôn không dưới trăm lần, nhưng mỗi lần hôn thêm một cái, vẫn đắm chìm trong đó tựa như nếm được của ngon vật lạ.
Môi lưỡi tách ra, Khấu Biên Thành dùng ngón cái quệt nước bọt bên môi Diệp Thiên Lang, rồi lại nâng gò má hắn lên, rải vài nụ hôn triền miên xuống trán và chóp mũi hắn.
Mệt đến không còn sức nhúc nhích, tay chân hai người bện vào nhau, hơi thở dung hòa, cũng chẳng làm gì khác, chỉ dán chặt, quấn siết lấy nhau giữa chốn cảnh quan tựa tiên đài giao trì này.
Lẳng lặng nằm yên như vậy một hồi, Diệp Thiên Lang đột nhiên mở miệng hỏi: "Anh có ý đồ gì?"
Nụ cười của Khấu Biên Thành càng lan rộng, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận: "Diệp đại nhân cớ gì hỏi vậy?"
Ánh mắt Diệp Thiên Lang lướt qua dấu răng lẫn với vệt máu nơi hõm cổ của đối phương, biết thừa ấy là nghiệt mình tạo nên, vẫn thản nhiên nói: "Mỗi lần Khấu huynh xuất hiện đều ắt có sự cố xảy đến. Lần này đầu tiên là mưa giông đúng lúc kéo tới, liên thủ với ta phá kỳ trận Tây vực, tiếp đến lại đưa than giữa ngày tuyết, cùng ta song tu, giúp ta chữa trị... Anh không phải người thiện, Diệp mỗ cũng chẳng phải kẻ ngu. Mặt nạ Bồ Tát thiện lành hỉ xả này, nên thu lại đi thì hơn."
Khấu Biên Thành thấy hắn hỏi thẳng thừng như thế, cũng bèn chẳng che đậy nữa, phóng khoáng đáp: "Ta cứu em, quả thực là có ba lý do."
Diệp Thiên Lang nhếch môi, vẻ mặt giễu cợt: "Khấu huynh cứu một mạng người còn cần đến ba lý do, quả nhiên là bao lời không lỗ, thật biết tính toán làm sao."
Khấu Biên Thành cũng chẳng đi so đo võ mồm với hắn, chỉ nói: "Một là vì 'Đại Hồng Liên Hoa Kinh'."
Diệp Thiên Lang ngờ vực: "Đại Hồng Liên Hoa Kinh?"
Khấu Biên Thành gật đầu: "'Đại Hồng Liên Hoa Kinh' do một cao tăng pháp hiệu Viên Tuệ sáng tạo ra, tổng cộng phân làm hai phần thượng – hạ. Phần thượng tên 'Ngũ Uẩn Tâm Pháp', cũng chính là 'Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết' mà người giang hồ kiêng dè, phần hạ là 'Vô Tướng Vong Kinh', hợp lại thành 'Đại Hồng Liên Hoa Kinh'."
Thấy đáy mắt của Diệp Thiên Lang lóe lên, ánh mắt lập lòe sáng quắc, Khấu Biên Thành cười, nói: "Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết tuy huyền diệu tinh vi, đạt tới cảnh giới thượng thừa của võ học, nhưng lại có một sơ hở chí mạng, đó là rất dễ khiến người ta nhập ma. Sau khi hòa thượng Viên Tuệ phát hiện ra, bèn viết thêm 'Vô Tướng Vong Kinh' dùng để bổ khuyết, đáng tiếc viết xong không bao lâu sau liền viên tịch. Người giang hồ đa phần đều không biết Ngũ Uẩn Tâm Quyết còn có phần hạ tương sinh tương khắc với nó. 'Vô Tướng Vong Kinh' qua tay nhiều người, thất lạc tới Tây Vực. Khấu mỗ có duyên luyện được thần công, có điều môn tâm pháp này vốn sinh ra để bổ khuyết, bản thân nó cũng tồn tại thiếu sót, giống như một viên bạch ngọc đắt đỏ bị rơi vỡ làm đôi, đại nhân và tôi, mỗi người giữ một nửa. Nỗi khổ lúc đại nhân luyện công gặp phải, Khấu mỗ cũng vô cùng thấu hiểu."
Diệp Thiên Lang nghe ra tên này muốn kết hợp làm một, luyện thành kinh pháp Đại Hồng Liên Hoa hoàn chỉnh. Tuy còn mối hiềm nghi đục nước béo cò, nhưng đây quả thực là một việc tốt đôi bên cùng có lợi, hắn bèn gật đầu, nói: "Vậy lý do thứ hai là gì?"
"Thứ hai là vì Lộc Lâm Xuyên."
Nghe đến cái tên này, vẻ mặt Diệp Thiên Lang lập tức thay đổi, đột nhiên lật người lên, ngồi vắt ngang trên người gã đàn ông này: "Y là gì của anh?"
Vẻ bất mãn vụt qua đáy mắt đối phương rơi vào trong mắt gã, không sót một ly, không vương một tý. Khấu Biên Thành tựa hồ chẳng định đoạt lại vị trí chủ động, chỉ dựng nửa người ngồi lên, biếng nhác cười nói: "Mùi ghen ghét nồng nặc chưa kìa."
"Thám hoa hưởng ơn vua sâu nặng, vậy mà lại không biết tự trọng, còn âm thầm mưu phản với một đám ô hợp," Diệp Thiên Lang mặt không đổi sắc, trong mắt không hề có sát ý, ấy vậy mà vẻ khinh miệt thì lại rõ mồn một, "Khấu huynh không ngại nói thử xem, người này có đáng chết hay không?"
"Nhà họ Lộc có ơn cứu mạng với tôi. Tôi và Lộc Lâm Xuyên quen biết từ thuở nhỏ, khăng khít như anh em ruột thịt, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ, chừa cho y một con đường sống." Ngừng một chốc, lại nói: "Còn về đám ô hợp trong lời đại nhân, Khấu mỗ có lẽ có thể giúp đại nhân một tay, một lưới bắt gọn bọn chúng."
Diệp Thiên Lang khẽ cau mày, có vẻ như hoàn toàn không tin: "Khấu huynh thần thông quảng đại đến thế, còn cần gì phải cầu xin ta giơ cao đánh khẽ?"
"Chốn Tây Bắc xa xôi đều là địa bàn của Mục Hách. Lão cũng được tính là một nửa mệnh quan triều đình, thiết nghĩ hẳn là có chút qua lại với đại nhân, vậy nên chẳng những muốn xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, còn phải xin đại nhân châm chước đôi chỗ, để thổ ty Mục Hách chớ làm khó em tôi."
Diệp Thiên Lang bình tĩnh như không, lòng thầm nhủ, quả nhiên. Mấy ngày trước, Lạt ma trên đường vô cớ nhiều thêm, rõ ràng là nhằm vào Lộc Lâm Xuyên và món đồ trong tay y mà tới. Mà bản thân hắn và La Vọng đột nhiên bị Lạt ma bao vây tấn công, thiết nghĩ không thể thoát khỏi dính líu tới tay Mục Hách gan to tày trời kia. Thoáng nghĩ như vậy, lại nói: "Hồi nãy anh nói có ba lý do, còn lý do thứ ba là gì?"
Người trước mắt tóc đen rối tung, mắt phượng hẹp dài, hơi xếch về phía đuôi mày tóc mai. Bóng nước và đá phản chiếu trong hang động hắt lên khuôn mặt hắn.
Ngón tay gã lướt qua chiếc khuyên tai màu lam khổng tước, lại chậm rãi vuốt ve gương mặt đẹp như hàn ngọc kia. Ánh mắt Khấu Biên Thành đong đầy tình ý dịu dàng, mỉm cười nói: "Không phải đang ở ngay đây sao?"
Không biết vì cớ gì mà trái tim bị ánh mắt này bóp nghẹt, Diệp Thiên Lang im lặng một chốc, bỗng cảm thấy như có một luồng nhiệt đang chầm chậm chảy xuống từ kẽ mông. Hắn đưa tay xuống chỗ đó dò thử, ngón tay liền dính chất dịch trắng đục như sữa, khóe miệng khẽ nhướn lên: "Khấu huynh chảy ra ngần này tinh hoa, ít nhất phải luyện thêm mười ngày nữa mới bù lại được."
"Không sao, thời gian của chúng ta hãy còn dài." Khấu Biên Thành mỉm cười dửng dưng như không, mắt nhìn chằm chằm vào phần da trắng như tuyết giữa hai chân Diệp Thiên Lang. dương v*t trắng nhợt dựng đứng chỉ thẳng mặt người. Mặc dù lỗ nhỏ trên đỉnh có chút nước dâm chảy ra, nhưng lại chẳng có chút dấu vết nào của tinh dịch. Có thể thấy, ngay cả trong lúc cực khoái, con người này vẫn hết sức trấn tĩnh, có thể kìm nén ham muốn xuất tinh, ép vào đan điền, chuyển thành nội tức của chính mình.
Thân dưới tựa con thú chợp mắt một chốc đã tỉnh lại, Khấu Biên Thành vừa định nâng hông Diệp Thiên Lang lên, để dương v*t quay trở về cửa mình ướt át, ấy vậy mà người đẹp trong tầm với lại chẳng cho gã được toại nguyện. Hắn đột nhiên khoác áo trắng lên rồi lách người rời đi, động tác nhanh đến mức chưa kịp chớp mắt, người đã rơi vào trong đầm nước.
Dưới làn nước trong veo, sương mù mờ ảo, Diệp Thiên Lang ngoắc ngón tay, nụ cười trên môi kinh động tâm can.
Khấu Biên Thành cũng đứng dậy, nhảy xuống hồ, từ đằng sau vòng tay ôm lấy Diệp Thiên Lang, đôi môi nóng bỏng chu du trên từng tấc qua vành tai và cổ của hắn.
"Diệp Thiên Lang," gã ngậm chiếc bông tai màu lam khổng tước giữa hai hàm răng, hơi thở lướt qua tai người kia tựa như lông ngỗng: "Ta có phải là người đàn ông đầu tiên của em không?"
Người này ngày thường trông như tu la, tính dữ hơn quỷ, rõ ràng là không gần đàn bà, càng chẳng chuộng đàn ông. Chẳng ngờ hắn lại xoay người, khẽ khép mắt như hồi tưởng lại, rồi lắc đầu: "Có thể là phải, có thể là không."
Ngẫm nghĩ một hồi, lại nói: "Lúc đó ta còn quá nhỏ, quên rồi."
Chỉ rằng: "Khoảng chừng hồi bảy tám tuổi, có một tên buôn người đưa ta vào kinh thành", rồi không nói gì nữa. Ban đầu, Khấu Biên Thành tưởng rằng hắn tức cảnh sinh tình, nhớ đến quá khứ cay đắng, thế nhưng nhìn lại khuôn mặt như đồng hoang sau tuyết này, lại không thấy vẻ bi thương chua xót, cũng chẳng mảy may chán ghét sợ hãi. Chỉ có con ngươi đen nhánh là không giấu được ý mệt mỏi, hiển nhiên không phải cố ý che đậy, mà là thật sự quên mất rồi.
Hai người im lặng một lúc, Khấu Biên Thành hỏi: "Khi đó em giết hắn ta chưa?"
Diệp Thiên Lang gật đầu: "Giết rồi."
Khấu Biên Thành cười khúc khích: "Cho dù là sói non đến đâu, tàn nhẫn cũng là bản chất."
Diệp Thiên Lang nheo mắt, hiển nhiên không cho là đúng: "Mỗi roi trả một dao, ngày đó hắn nợ ta bao nhiêu, sau này ta đòi lại bấy nhiêu, rất công bằng."
Khi nói chuyện, bộ dạng hắn hết sức điềm nhiên, như thể thực sự đã viết một tờ khế ước, không bóc lột nặng lãi, cũng chẳng câu nệ khắt khe, chỉ là có vay có trả, từng đồng từng cắc, từng khoản từng điều đều viết rõ ràng. Nói xong, hắn nhắm mắt lại vận khí, điều chỉnh ba huyệt âm giao, khí hải, quan nguyên dưới rốn. Nội tức mạnh mẽ của Khấu Biên Thành vẫn đang cuộn trào giữa các kinh mạch, vừa vặn mặc hắn mượn nước đẩy thuyền, áp chế hàn độc trong người.
Khấu Biên Thành suy nghĩ một chốc rồi hỏi: "Em đòi tên đó bao nhiêu dao?"
Diệp Thiên Lang khép mắt, đáp: "Ba trăm mười chín dao."
Khi đó, Diệp Thập Cửu mới vào phủ của Vương An được hai tháng, tình cờ nghe người ta nhắc tới nơi ở của tay buôn người kia, bèn trộm một con dao thái thịt từ nhà bếp, lặng lẽ mò vào nhà tên nọ. Tay buôn người bán vài đứa trẻ, được rất nhiều ngân lượng, cờ bạc gái gú không thiếu thứ gì. Có lúc "cây thương thiếc" quả thực bị mài mệt quá, bèn ở trong nhà ngủ không biết ngày đêm.
Một đao vẫn chưa đủ để lấy mạng. Tay buôn người có tí võ vẽ. Diệp Thập Cửu cũng chỉ mới học sơ sơ một ít võ thuật, ấy vậy mà lại dựa vào chút bản lĩnh chưa đâu đến đâu của mình mà chặt, bổ, cắt, chém. Như tay đầu bếp mổ trâu, băm một kẻ sống sờ sờ thành nhân thịt vụn. Giết người xong, ném dao đi, nhân lúc trời còn chưa sáng, lại vội vã chạy về phủ.
Nào hay đám trẻ trong phủ đều dậy sớm, túm năm tụm ba ở trong sân luyện công hoặc đọc sách. Cửa lớn vừa mở đã thấy một đứa bé cao chưa đến eo, khắp mặt mũi chân tay đều là máu và thịt nát, chỉ chừa ra đôi mắt xinh đẹp mở to đầy sợ hãi, tròng mắt cũng không chuyển động, cứ như là đã chết.
Thiếu niên thiếu nữ trong phủ nhìn thấy hắn như thấy ma giữa ban ngày. Không ai dám bước tới, thậm chí không ai dám ho he lên tiếng. Cuối cùng chỉ có La Vọng nhìn thấy hắn, khẽ thở dài, cũng không hỏi hắn đi đâu, giết ai, chỉ bước tới nắm tay đứa trẻ toàn thân đẫm máu ấy đi ngang qua khoảnh sân tràn ngập hoa mẫu đơn đang nở rộ.
La Vọng không hỏi, Diệp Thập Cửu cũng không nói. Chỉ sau khi buông tay ra, trên mu bàn tay có vài dấu ngón tay bầm tím, mới phát hiện hóa ra đã bị nắm chặt đến vậy.
Nhất phật xuất thế, nhị phật niết bàn*. Con người trong thời buổi loạn lạc vốn là ba chìm bảy nổi, sống chết có số. Chẳng cần Diệp Thiên Lang nói làm sao một đứa trẻ tám tuổi có thể mang nỗi nhục nhã như vậy mà sống qua ngày đoạn tháng, Khấu Biên Thành cũng biết rằng con người tuyệt tình này vốn nào có để gì vào trong mắt, trước nay chỉ quan tâm đến việc làm sao tìm đường thoát khỏi cõi chết mà thôi.
*Gốc là 一佛出世,二佛涅盘: Xuất thế là lìa khỏi thế gian; Niết bàn là cảnh giới hoàn toàn giác ngộ, vượt ra ngoài vòng sinh tử luân hồi. Thành ngữ này ví với việc chết đi sống lại.
Tuy nói là nói vậy, nhưng chẳng hiểu sao lòng lại bức bối khó chịu. Dẫu chẳng biết thật giả thế nào, nhưng hễ tưởng tượng từng có kẻ khác thưởng thức qua cơ thể này, gã liền cảm thấy máu nóng cuộn trào, nghiệp hoả bụng dưới bốc lên. Gã túm lấy eo Diệp Thiên Lang, vận lực dưới chân, lập tức ôm hắn phi lên không trung, rồi xô hắn thật mạnh vào vách tường đá phía trên. Một tiếng rầm vang, Diệp Thiên Lang cảm thấy xương sống đau như muốn nứt ra, vách tường đá bị va đập dữ dội cũng tróc ra từng mảng.
Khấu Biên Thành đứng trên một phiến đá nhô ra, tựa người Diệp Thiên Lang vào vách tường đá, tách hai chân hắn lên vắt ngang eo gã. dương v*t hơi ngóc đầu, lỗ sáo trên đỉnh mở rộng, tựa hồ đã thức tỉnh mấy phần. Thế nhưng cửa mình đã sưng đỏ chật vật, khẽ mấp máy, lộ rõ mạch máu như đường vân mã não.
"Diệp mỗ không nhớ được người khác từng đối xử tốt với mình thế nào, nhưng lại chẳng thể quên được người ta làm tổn thương mình..." Đá vụn đâm vào da lưng, cảm giác buốt nhói. Ngón tay Diệp Thiên Lang lướt qua miệng vết thương trên cổ người kia, đầu ngón tay truyền một ít chân khí Ngũ Uẩn. Hơi nước trong tay hắn nháy mắt ngưng tụ thành băng, biến thành một lưỡi kiếm mỏng đặt lên cổ họng gã.
Ánh mắt hắn như đao chém thẳng xuống, thở gấp nói: "Khấu huynh... cẩn thận đấy."
Khấu Biên Thành cau mày, mím môi, thân trên đè mạnh xuống, một sợi máu trào ra từ cổ họng dưới lưỡi kiếm băng. Gã thúc kịch liệt vào trong cơ thể kia, mỗi lần đút vào rút ra đều dồn hết sức lực, ác liệt như thể phải chọc thủng bụng hắn mới thôi. Không còn là tìm kiếm hoan lạc, mà là cướp đoạt, giành giật, sát phạt.
"Có phải hay không cũng không quan trọng." Môi lưỡi quấn quýt dây dưa, nhiệt độ da thịt cọ sát khiến băng đá tan thành nước, "Ta nhất định phải là người khiến em đau nhất, cũng là người em nhớ kĩ nhất..."