Chuyển ngữ: Đào
Biên tập: Trần
Hai người ở trong động không phải hợp thể song tu thì lại triền miên giao hoan, phó mặc ngày đêm, đói khát chẳng màng, như thể không muốn rời khỏi người kia dẫu chỉ một chốc. Mặc cho thân thể bải hoải cùng cực, vẫn da thịt cận kề ôm lấy nhau, lặng nghe tiếng nước trong hang.
Trong hang, ngoài một đầm nước xanh biếc không thấy đáy, giữa những vách đá lại có mạch nước đổ xuống, nom tựa bức rèm châu treo ngược, óng ánh ngời sáng, không ngừng dội lên những tảng đá lấp lánh bên bờ. Lúc thì róc rách vọng vang, khi lại lách tách thành tiếng.
Nhất thời tựa như lúc kinh trập Giang Nam[1], người lẻ loi, đêm trơ trọi, nghe mưa đêm gõ lên mái hiên, nhỏ giọt tí tách đến tận bình minh.
([1]Kinh trập: vào ngày mồng năm hoặc sáu tháng ba.)
Suốt lúc ấy, hàn độc trong người Diệp Thiên Lang chỉ phát tác có một lần, chính là một chốc khi Khấu Biên Thành rời khỏi động. Hắn vốn đang ngồi xếp bằng bên đầm, ngưng vận nội lực, nhưng lại bởi ham cấp tiến, cơ thể trọng thương chưa lành không chống đỡ được, khó vận nội tức như bình thường. Bỗng nhiên huyệt khí hải trong bụng căng trướng, đầu mày hắn nhíu chặt lại, lảo đảo ngã vào đầm nước.
Khấu Biên Thành từ ngoài động đi vào, trông thấy thân trên của Diệp Thiên Lang ở trên bờ, thân dưới ngâm trong nước. Áo trắng khoác trên người đã khô một nửa, nhưng tà áo trước ngực vẫn phanh rộng, để lộ vùng lớn da ngực trắng trơn như sữa.
Ngồi xuống bên đầm, thấy Diệp Thiên Lang vẫn chưa tỉnh, mặt hồ vốn có tầng hơi nóng mờ mịt lại kết một lớp băng mỏng nổi lên. Mà da thịt hắn như viên ngọc thạch sáng loáng, gần như có thể nhìn thấy được mạch máu lẫn khung xương. Trái tim gã chợt thắt lại, lập tức vươn tay kiểm tra mạch đập của hắn.
Nào ngờ con người đang hôn mê bất tỉnh kia đột nhiên mở mắt. Càng không có khả năng phòng bị, ra tay lại càng tàn nhẫn. Tay áo như đao cắt, nhắm thẳng đến yết hầu.
Nếu không có sự chuẩn bị trước để đụng vào khi người này đang ngủ, một chiêu ấy không chừng đã lấy luôn mạng sống của gã. Khấu Biên Thành tung ra một chưởng, hóa giải lực đạo mạnh mẽ đang đánh tới. Sau đó thuận thế nhẹ nắm lấy cằm Diệp Thiên Lang, đút trái dâu dại đang ngậm vào miệng hắn. Tay kia thì phủ lên yếu huyệt giữa lưng hắn, khí tức mặc sức di chuyển, rót nội lực cuồn cuộn vào trong.
Chân khí rải rác, hơi nóng cuồn cuộn, đầu óc Diệp Thiên Lang mơ màng mông lung, lờ mờ cảm thấy mình được người kia nhẹ nhàng ôm vào lòng. Xung quanh nóng hầm hập như lò đốt, hơi lạnh quanh người lập tức bay biến. Đôi môi lại bị đầu lưỡi cạy mở ra, hắn bèn ngậm vào giữa răng, tham lam mút mát. Hai trái dâu rừng ở giữa môi lưỡi bị đảo qua đảo lại, dần mềm nhũn ra, một ít nước quả màu đỏ thẫm tràn ra khỏi khóe miệng. Yết hầu bọn họ nhấp nhô lên xuống, hôn càng lúc càng vồn vã cuồng nhiệt, chẳng còn kỹ xảo tuần tự, chỉ hận không thể gặm nát môi lưỡi đối phương, để rồi nuốt bằng sạch chất lỏng chua chua ngọt ngọt trong miệng kia xuống bụng mới thôi.
Nụ hôn nóng bỏng qua đi, Khấu Biên Thành lại trưng vẻ lạnh lùng, nghiêm mặt nói: "Em quá nóng vội. Đại Hồng Liên Hoa Kinh nguy hiểm biết bao, em lại trọng thương chưa khỏi, căn cơ chưa vững, nếu như ta đến chậm thêm một chốc nữa..." Chính gã tự ngắt lời mình, lắc lắc đầu, mới hay mùi vị ngẫm lại mà sợ là như thế nào.
Diệp Thiên Lang tỉnh táo trở lại, thấy rõ vẻ ân cần trong mắt của người kia, vẫn nhàn nhạt nói: "Gửi đầu mình vào tay người khác quả là không thỏa đáng, tốt nhất vẫn nên sớm hồi phục chút."
Nghe ra đối phương vẫn không tin tưởng mình, Khấu Biên Thành trái lại còn đùa: "Dám hỏi trên người đại nhân còn có tấc nào mà Khấu mỗ chưa nhìn, chưa chạm, hay chưa hôn đây? Đại nhân lại vẫn cứ xa lạ như thế, quả thực khiến người khác lạnh lòng biết mấy."
"Tiểu đệ đây trần trụi lõa lồ, không che không giấu, thế nhưng Khấu huynh đến giờ vẫn chẳng hề thẳng thắn đối đãi." Mắt phượng của Diệp Thiên Lang đá xéo qua, thần thái lạnh lùng, "Rốt cuộc là ai mới xa lạ?"
Khấu Biên Thành thấy đối phương hỏi thẳng, cân nhắc một hồi bèn quay lưng lại, cởi bỏ lớp áo bào trên người.
Tấm áo trượt khỏi bờ vai rộng, cơ bắp cường tráng. Những vết thương lồi lõm trải dài khắp người thình lình đập vào mắt. Hoặc hẹp như cành dương liễu, chằng chịt từ nam tới bắc, hoặc tròn như đồng xu, rải rác ngang dọc. Những vết thương này mặc dù sớm đã đóng vảy thành sẹo, giờ xem ra vẫn trông mà phát hoảng, đáng sợ vô cùng.
Trên lưng Diệp Thiên Lang cũng có một vài vết roi từ thời thơ ấu để lại, nhưng vẫn chẳng thể bì được với cảnh tượng thê thảm trước mắt. Hắn cẩn thận xem xét những vết thương trên người Khấu Biên Thành, vươn tay chạm vào vai gã – mỗi bên vai trái phải đều có bốn lỗ lớn bằng hạt đậu. Hắn lặng thinh một chốc rồi mới mở miệng: "Đây là 'Móc khóa rồng'."
Khấu Biên Thành gật đầu, giọng điệu bình thản: "Phải."
"Rồng là chúa loài trùng vảy, đến rồng còn khó thoát, huống chi là người. Nung đỏ từng đôi móc sắt đâm vào xương vai trái phải, tù nhân sẽ bị treo lên, đợi móc sắt nguội đi sẽ hoàn toàn hòa quyện vào máu thịt. Khi gỡ ra thì máu thịt sẽ bị xé thành từng mảnh, càng thêm đau đớn gấp bội phần."
Ngón tay men theo vết sẹo chậm rãi trượt xuống, rồi an vị trên một gò đất nhấp nhô trên lưng đối phương. Phía trên cũng đầy những vết sẹo chằng chịt đan xen, trông tựa như da thịt thối rữa, khủng khiếp cực độ. Diệp Thiên Lang lại nói: "Đây là 'Tỳ bà hành'."
Khấu Biên Thành lại gật đầu: "Đúng vậy."
"Tước cây trúc thành gai nhọn, thay cho dây trên đàn tỳ bà, cắm những chiếc gai tre vào da thịt, rồi chà xát tỳ bà qua lại trên lưng. Chỉ chốc lát da thịt sẽ tróc hết, lòi ra cả xương trắng."
Diệp Thiên Lang lại đưa tay mơn trớn eo Khấu Biên Thành. Phần eo của gã cường tráng lực lưỡng, sờ vào cứng như thép, nhưng lại có một vòng chi chít vết thương.
Diệp Thiên Lang trầm ngâm một lát, nói: "Đây là 'Ngàn vàng dắt hông'." Dừng một chút, lại nói: "Khi hành quyết, đầu tiên dùng dây sắt thép gai siết chặt thắt lưng, sau đó hai lính canh mỗi người kéo hai đầu dây, không ngừng ra sức, cho đến khi ruột của phạm nhân thối rữa mà chết."
Khấu Biên Thành tiếp tục gật đầu nói: "Đúng vậy."
Bất kể là Móc khóa rồng, Tỳ bà hành hay là Ngàn vàng dắt hông, đều là khổ hình trong nhà ngục Đông xưởng. Diệp Thiên Lang thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, đã sớm thấy nhiều nên chẳng còn lạ lẫm, dĩ nhiên chỉ cần liếc qua là có thể kể ra ngọn nguồn vết sẹo. Chẳng qua, tưởng tượng đến thảm cảnh máu tươi đầm đìa khi xưa, không khỏi thở dài: "Có thể thoát khỏi nhà ngục Đông xưởng, rồi còn sống đến nay, Khấu huynh quả là bậc kỳ tài."
"Nay ta sẽ thẳng thắn với em," Dường như nhớ lại những cảnh ngộ trong ngục, Khấu Biên Thành nhắm mắt yên lặng trong chốc lát, đột nhiên khẽ cười một tiếng, "Ta không phải Nhất Đao Liên Thành, cũng chẳng phải Khấu Biên Thành. Ta vốn họ Hạ... Cha ta chính là Hạ Thừa Kiên 'phản quốc giúp giặc, bán nước bất trung'."
Kết cục của "phản quốc giúp giặc, bán nước bất trung" chính là hành hình thị chúng, róc xương róc thịt đằng đẵng suốt ba ngày, ba nghìn ba trăm đao.
Khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích cát cứ[2] Liêu Đông, đã bộc lộ dã tâm dòm ngó Trung Nguyên. Hạ Thừa Kiên dẫn quân trấn thủ Quan ngoại[3], ngày đêm đều gươm ngựa sẵn sàng, sửa chữa tường thành, chế tạo vũ khí, tích cực gia cố phòng tuyến Liêu Tây, liên tục dâng tấu chương lên triều đình, thỉnh cầu liên hợp với quân Mông Cổ ở phía Tây để ra quân tập kích nhà Kim, ngăn chặn Nỗ Nhĩ Cáp Xích tiếp tục khuếch trương thế lực.
([2]Cát cứ/ cắt cứ (割据): chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng, không phục tùng chủ quyền trung ương
[3]Quan ngoại (关外): Còn gọi là Quan đông, thời Minh Thanh chỉ vùng đất phía đông bắc Sơn Hải Quan.)
Ngôn quan[4] vốn trọng văn khinh võ, lo võ tướng xưng hùng, gây bất lợi cho việc tiến chức của mình. Mà hoạn đảng thì lại càng lo lắng bất an. Bọn họ đã bòn rút hết quá nửa quốc khố, e sợ một khi triều đình phải đổ ra lượng tiền lớn chi cho quân lương, sẽ khó lòng dối gạt qua mắt Vạn Lịch đế được nữa. Huống chi mỗi lần Nỗ Nhĩ Cáp Xích tiến cống, tất đút lót quan kinh thành chu đáo. Đúng là hai bên xưa nay tranh chấp liên miên như nước với lửa, ấy thế mà lúc này lại hi hữu họp chung một bè với nhau. Chẳng những ra sức phủ nhận nhà Hậu Kim toan tính dòm ngó Trung Nguyên, còn cắn ngược, tố Hạ Thừa Kiên nắm binh lộng hành, thông đồng với Mông Cổ, có ý đồ mưu phản.
([4]Ngôn quan: Chức quan khuyên ngăn, can gián, nói thẳng nói thật, giúp vua sửa chữa những điều lầm lỗi.)
Hoàng đế Vạn Lịch ưa lời mát tai, lập tức hạ nhiều chiếu lệnh triệu hồi khẩn, lừa Hạ Thừa Kiên về kinh, lấy tội danh "phản quốc giúp giặc, bán nước bất trung" mà bắt ông, kết án phanh thây.
Ngày hành hình, Cẩm Y Vệ lùa bá tánh trong thành ra đầu đường, người người đều đến vây xem loạn thần tặc tử này chịu hình để làm gương.
Bá tánh lâu nay truyền tai nhau rằng Hạ tướng quân năng chinh thiện chiến, cũng kính trọng ông bôn ba lưng ngựa, thủ giữ biên cương suốt mấy chục năm nay. Trước khi hành quyết, còn có một người đàn bà liều chết xông tới đút cho ông một miếng cháo rau.
Ngay cả tên đao phủ lòng dạ sắt đá nhất cũng không đành lòng, thậm chí còn mạo hiểm hoạ sát thân bảo với ông rằng, sau khi làm bộ chém vài chục nhát lấy lệ, sẽ một đao tiễn tướng quân quy thiên, tránh nỗi khổ thiên đao vạn quả.
Nhưng Hạ Thừa Kiên quả quyết khước từ. Thỉnh cầu duy nhất là cởi bỏ còng tay bị trói vào cột, để ông có thể đối mặt với Tử Cấm Thành, quỳ lạy Thiên tử lần sau cuối.
"Bệ hạ đã muốn lão thần nhận lấy ba nghìn ba trăm đao, lão thần thiếu một đao là bất trung..." Đầu gối Hạ Thừa Kiên chạm đất, dập đầu nói, "Thừa Kiên cả đời ngay thẳng, ngẩng đầu không hổ thẹn với nước, với vua, với xã tắc, cúi đầu không hổ thẹn với lê dân trăm họ. Là trung hay gian, ắt có sử sách thiên thu làm chứng!"
Nói đoạn, vị tướng quân đầu bạc nước mắt chảy dài, mọi người vây xem cũng lã chã rơi lệ. Duy chỉ có một chàng thiếu niên đeo mũ rộng vành, đứng ở sau đoàn người, quan sát hết thảy.
Chàng chẳng rơi nước mắt nhưng nắm tay siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Vết thương trên cánh tay cũng nứt ra, máu tươi chảy dọc ống tay áo, nhỏ thành từng giọt xuống đất.
Chàng chẳng hận tên hôn quân không rõ đúng sai phải trái ngồi trên long ỷ kia, chẳng hận những tên ngôn quan, thái giám đổi trắng thay đen trong triều đình, chẳng hận những vị tướng thuộc hạ trở giáo phản bội sau khi chịu khổ hình ở ngục Đông xưởng, lại chỉ hận mỗi cha mình.
Hận ông một đời binh mã nam chinh bắc chiến – một vị anh hùng bất phàm như vậy, ấy thế mà lại một lòng trung thành mù quáng, đến chết cũng không hối hận.
Trung thành đến đáng tiếc đáng thương, ngu ngốc đến thảm hại nực cười.
Chàng vừa được cứu khỏi nhà ngục Đông xưởng, lay lắt nhặt về được một cái mạng, lại không màng hiểm nguy tới tiễn đưa cha mình đoạn đường cuối.
Cũng không biết phải chăng là cha con tay đứt ruột xót, chàng có thể chịu đựng được tra tấn cực hình trong ngục, nhưng lại không chịu đựng nổi cảnh tượng trước mắt. Cứ một nhát nối tiếp một nhát, tựa như đang khoét sâu vào chính thân mình.
Đau. Đau đến ngũ tạng, đau tận xương tủy, đau đến đời này kiếp này sẽ không bao giờ quên được.
Ba ngày hành hình, ngày nào chàng cũng đi. Thiên đao vạn quả, mỗi một nhát đao chàng đều đếm. Đủ ba nghìn ba trăm đao cha chàng mới tắt thở, không thừa một nhát, cũng không thiếu một nhát.
Thi thể đẫm máu vẫn hướng mặt về phía cung điện của hoàng đế, quỳ mà không ngã.
Sau nhát đao cuối cùng, chàng thiếu niên quay lưng bước đi, không hề ngoảnh lại.
Chưa kịp đắm chìm vào cảnh xưa, Khấu Biên Thành bỗng cảm thấy phía sau có người vòng tay ôm lấy mình, sau đó một đôi môi lạnh lẽo áp lên lưng.
Người nọ hôn quá cẩn trọng tham lam, lần theo từng vết thương đáng sợ bằng đầu lưỡi ướt át, không chừa một chỗ nào. Mà những vết sẹo lâu nay đã không còn đau ngứa, chợt dần có chút tê dại, như những chồi cây chết khô sắp sửa hồi sinh.
Khấu Biên Thành khẽ cười: "Đại nhân đang đồng cảm với Khấu mỗ đấy sao?"
Giọng nói của Diệp Thiên Lang lãnh đạm, chẳng có lấy chút cảm xúc thường tình nào: "Không phải. Đối với người thường, họa tru di diệt tộc tất là bất hạnh bằng trời, nhưng với hạng nhân vật như Khấu huynh đây, chưa chắc đã không phải chuyện tốt."
Khấu Biên Thành quay người nhìn Diệp Thiên Lang. Ánh mắt có phần âm u, không giấu được vẻ bất mãn: "Lời này của em... có ý gì?"
"Chẳng lẽ Khấu huynh cướp bóc biên thuỳ, hô mưa gọi gió, chỉ vì lòng mang oán hận, muốn báo thù riêng sao?"
Mặt Khấu Biên Thành không hề biến sắc: "Chẳng lẽ không phải?"
Diệp Thiên Lang khẽ lắc đầu: "Những kẻ nghĩ vậy quả thực đã đánh giá thấp anh rồi."
"Cũng chưa chắc là coi thường ta." Ánh mắt Khấu Biên Thành thâm trầm, gằn từng chữ một: "Hạ Thừa Kiên chịu phanh thây giữa phố, Hạ Tuyết Thư cũng đã sớm chết bên trong nhà ngục Đông xưởng. Chỉ còn một kẻ tha hương trôi dạt nơi đất khách, từ rày ngày chẳng rạng, đất chẳng bụi, sơn hào hải vị nhạt nhẽo, đàn ca lặng tiếng, như xác không hồn phiêu bạt cõi trần gian."
"Những kỷ cương quân thần, đạo cha con kia đầy rẫy ràng buộc. Nếu chẳng có đại họa khi xưa, nào có kiêu hùng chốn Mạc Bắc tự do tự tại ngày hôm nay?" Diệp Thiên Lang cũng lập tức nhìn lại. Khóe miệng kéo cong, mỗi chữ cũng tựa một đao, "Diệp mỗ quả thực phải chúc mừng Khấu huynh, từ ấy chẳng còn tình nghĩa chi cản đường anh sải cánh trời cao, thi triển hùng tâm tráng chí."
Những lời này tuyệt tình đến đáng sợ, vậy nhưng Khấu Biên Thành lại nhất thời ngơ ngẩn. Gã vốn cũng không muốn nhắc nhiều đến chuyện xưa năm cũ, càng không muốn nghe lời than thở xót thương từ kẻ khác, không phải vì không dám hồi tưởng, mà bởi...
Bởi cho đến giờ phút này, bị người trước mặt khoét từng đao vào vết sẹo cũ, đến mức máu chảy đầm đìa, mới hay trên đời này hóa ra còn có người hiểu ta.
Xiêm y của hai người đều đã lột xuống, da thịt dán sát vào nhau. So với khoái cảm xác thịt giao hoan, việc trải lòng bộc bạch, chia sẻ quá khứ thầm kín với đối phương lúc này còn đem lại cảm giác thân mật gấp bội.
Chốc chốc ngẩng mặt nhìn lên, trông những đốm sáng trên vách động được phản chiếu bởi đá lạ nước trong, tựa như sợi bông phấp phới, như đom đóm chấp chới bay, không biết ngoài động là ngày hay đêm, hôm nay hôm nào, dường như cũng chẳng muốn biết.
Có lẽ đời này khó được một nơi thanh tịnh, một khắc an bình, có thể quên đi những hận thù năm xưa, gạt bỏ những mưu mô toan tính, vứt bỏ những chấp niệm viển vông.
Trong mắt, trong lòng, trong xương tủy máu thịt, chỉ có một người như thế.
Khấu Biên Thành nắm lấy tay Diệp Thiên Lang, áp vào ngực mình, nói: "Chốn sa mạc mênh mông này rất nhiều phong cảnh đặc sắc, không chỉ có động nước yêu kiều này, còn có một bãi hoa trà..." Chợt khựng lại, "Giờ hẳn đã vào mùa hoa nở."
"Ý anh là hoa trà ngoài trại kỹ kia sao?"
"Không phải loại tầm thường đó. Hoa trà ấy tên là 'trà băng', cây trà cao hơn ba trượng, cánh hoa mỏng như cánh ve sầu, trong suốt như pha lê, không hề dính chút tạp sắc." Khấu Biên Thành nghiêng mặt qua, hôn lên gò má đối phương, "Hoa ấy đẹp vô ngần, cũng rất hợp với em. Ta muốn dẫn em đi xem."
Cũng chẳng ngờ rằng Diệp chỉ huy sứ này thế mà lại đồng ý, chỉ thấy hắn gật đầu: "Được."
Trần có đôi lời lảm nhảm: Nếu mọi người để ý thì giờ tui đã chuyển qua vị trí biên tập rồi. Ban đầu vì thấy raw khá là khó nên không dám hành các bạn trans trong team, cơ mà vì khối lượng deadline lớn, tui thật sự không dành được thời gian ra để tự dịch nữa ;;;;-;;;;;; Tuy rằng tốc độ có thể hơi chậm một chút, nhưng tui hứa vẫn sẽ đảm bảo đưa đến mọi ngừi bản dịch với chất lượng tốt nhất có thể!