Chuyển ngữ: Phanh
Biên tập: Trần
Chạng vạng tối, hồ Lang Giác.
Thời tiết tháng ba tháng tư ấm lạnh thất thường, vùng biên cương lại càng khắc nghiệt. Ngoài kia, khói tỏa nghi ngút, gió bắc xào xạc, Hồ Lang Giác từ lâu đã gợn bút điểm tô bóng núi xuân tươi thắm, khói sóng lãng đãng tựa như trôi dạt giữa cõi hư vô.
Chẳng hay phải chăng ý xuân đã cạn, mặc cho trăm hoa bên hồ Lang Giác đua nở, ấy thế mà chỉ riêng giống trà băng vẫn xanh thẳm, xanh ngắt. Rõ ràng búp hoa ngậm đầy cành, lại đỏng đảnh chưa chịu nở.
Bước qua dãy hành lang khúc khuỷu, bên trong đại sảnh hồ Lang Giác lại khác hẳn cảnh xuân muôn màu chốn đây.
Đại sảnh mênh mông có sức chứa cả trăm người, ngoại trừ vài cây cột màu mực chạm vàng đứng sừng sững, gần như chẳng có lấy một món đồ bài trí. Quang cảnh giữ nguyên vẻ tự nhiên, tuy chẳng có cái lộng lẫy của cửa son tranh thắm, nhưng cũng nhác thấy dáng hào hùng uy nghi.
Nhất Đao Liên Thành cùng Thiện Tiểu Hổ đứng giữa đại sảnh. Gã tự lấy một tấm vải đen che lại đôi mắt dưới chiếc mặt nạ vàng, rồi nhấc kiếm tre lên.
Chỉ là một buổi thầy trò vung đao luyện kiếm, nhưng Thiện Tiểu Hổ chẳng còn chút ngả ngớn cợt nhả nào, bộ dạng như thể đối đầu với địch mạnh, ngượng ngập nắm đao Tố Minh trong tay, nghiêm nghị nói: "Sư phụ, đệ tử xin thất lễ!"
Nhất Đao Liên Thành nhếch miệng cười, nói: "Nếu hôm nay con còn không đỡ nổi mười chiêu của ta, ta sẽ phế võ công của con."
"Sư phụ..." Thiện Tiểu Hổ cắn chặt răng, biết sư phụ xưa nay ắt nói là làm, bèn hô một tiếng: "Xem chiêu!"
"Ta khuyên con nên tìm thêm người trợ giúp đi."
Lời vừa dứt, hơn chục người từ bên ngoài ập vào, đều là các cao thủ được tuyển chọn. Bọn họ tay cầm đao kiếm, bao vây lấy Nhất Đao Liên Thành.
Mắt không thấy, tay cầm một cây kiếm tre có cũng như không, Nhất Đao Liên Thành vẫn mỉm cười tựa gió lướt mặt hồ, ung dung thư thả nói: "Ta nhường các ngươi mười chiêu."
Thiện Tiểu Hổ lại hô khẽ một tiếng, lấy đà vọt người phi lên mấy bước, dồn sức một đao nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương.
"Lực tốt đấy." Mãi cho đến khi tiếng đao gầm thét vang dội bên tai, Nhất Đao Liên Thành mới vận khí vào kiếm tre, gạt văng đòn tấn công hung mãnh của kẻ kia. Thế kiếm tre đột ngột xoay chuyển, chém ngược trở lại. Chiêu kia của Thiện Tiểu Hổ đã gần như trúng đích, chỉ còn thiếu nửa tấc, lại vẫn bị Nhất Đao Liên Thành nhìn ra sơ hở. Gã không thừa cơ chém ngay xuống, mà chỉ gõ nhẹ gáy kiếm vào bụng cậu ta, nói: "Đáng tiếc lửa cháy gần kề, củi khô dễ bén. Đây xem như là kiếm đầu tiên ta nhường con."
Bụng dưới bỗng chốc vừa đau vừa rát, Thiện Tiểu Hổ cảm thấy vừa thẹn vừa giận. Cậu ta nâng đao hét lên với đám người đang đứng nhìn: "Các ngươi đứng đó làm gì? Lên!"
Nhất thời, đao kiếm đồng loạt chỉ về một hướng, đợt này lui đợt khác lại ập đến, ánh sáng lạnh lẽo lập lòe.
Nghe thấu chiêu thức của hơn chục vị cao thủ, không mảy may bỏ sót, Nhất Đao Liên Thành lấy kiếm tre chặn lại thế tấn công liên hoàn trước mặt, chỉ phòng ngự không tấn công, còn rảnh rang nói với hai cô gái dung mạo tuyệt đẹp trong sảnh đường: "Vung đao múa kiếm nào đâu chỉ chén tạc chén thù. Giá như có tiếng đàn của mỹ nhân bầu bạn, ấy mới gọi là tao nhã."
Nghe vậy, Tử Trì bèn ngồi xuống gảy đàn, tiếng đàn thoáng tựa hạt châu nảy trên mâm ngọc. Đào Yêu khẽ nhấc tà váy ca múa. Tiếng đàn tiếng ca như đôi chim khép mình líu lo réo rắt, uyển chuyển da diết, lập tức xua tan bầu không khí ánh đao bóng kiếm ác liệt khắp sảnh đường, khơi gợi tình tự vô biên.
Nhớ năm xưa, tỳ bà sánh nhịp cùng én bay. Nay chẳng thấy, thuyền xưa quên lối sông Sở buốt. Giận xuân qua, vấn tóc chẳng vương sắc xanh thắm. Ai cùng ta, bạc đầu nắm tay trông tằm già?
"Ca từ này bi ai quá đỗi, ta không thích."
Nhất Đao Liên Thành vung đao không dứt, lại vẫn như thể Chu lang cố khúc[1], nghe âm bình nhạc, chốc chốc lại phê bình Tử Trì một, hai chỗ. Chợt thấy gã nghiêng mình, kiếm tre chém nhẹ, buộc ba tên cao thủ phải lùi lại rồi đứng thẳng, nói: "Hết mười chiêu."
([1]Chu lang cố khúc: Điển tích về Chu Du – là một người tài hoa am hiểu âm luật. Ngay cả khi đã ngà ngà say, ông vẫn nhận ra được khi có nốt nhạc bị đánh sai. Vậy nên mới lưu truyền câu "Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố". Tức, nốt nhạc đánh sai, Chu Lang ngoảnh lại.)
Chớp nhoáng, áo bào tung bay, thế kiếm thay đổi, nhanh chóng đảo ngược thế tấn công phòng thủ giữa hai bên. Kiếm tre đập bồm bộp lên người, tuy không đoạt mạng nhưng bởi nội lực người cầm kiếm thâm hậu, chưa kể chỗ bị đập trúng, đến cả nội tạng khắp người cũng đều đau nhức. Nhất Đao Liên Thành mỗi đao giải quyết một tên, chỉ riêng Thiện Tiểu Hổ chật vật đỡ được chín chiêu, rồi cũng gục xuống đất.
Tự cởi bỏ vải đen che mắt, mặc kẻ bị thương nằm la liệt dưới đất, gã ném kiếm tre qua một bên, tay không bổ thẳng xuống đỉnh đầu Thiện Tiểu Hổ.
"Sư phụ!" Cổ nặng như chì không nhấc lên nổi, tựa như đỉnh núi Thái Cực áp xuống, Thiện Tiểu Hổ thấy không tránh được, liền đưa hai tay che đỉnh đầu, nhắm mắt lại, kinh sợ gào lên: "Nếu người dễ dàng phế bỏ con như vậy, ngay từ đầu sao còn phải cứu con về, dạy con võ công?"
Sức mạnh trong lòng bàn tay mặc sức thu phóng. Nhất Đao Liên Thành tuy đã thu lại nội lực, nhưng hãy còn chưa rút tay về, nhàn nhạt nói: "Không phế con cũng được, nhưng con phải đồng ý với một điều kiện của ta."
"Điều kiện gì?" Thiện Tiểu Hổ he hé một mắt, lén lút liếc sư phụ của mình. Thấy nụ cười khó lường nơi đáy mắt và khóe môi của người kia, trong lòng cậu ta sinh nghi nhưng không dám hỏi, đành phải ngẩng mặt, ra vẻ thảo mai, sáp tới ôm lấy chân gã, nói: "Đồ đệ tu tập không tới nơi tới chốn, đáng bị phạt. Dẫu sao người cũng là sư phụ của con, dù có bảo con lên núi đao xuống biển lửa, con cũng sẽ răm rắp làm theo."
Nhất Đao Liên Thành cười khẽ: "Không cần con lên núi đao, cũng không bắt con vào biển lửa, chỉ cần con đồng ý cưới một cô gái."
Thiện Tiểu Hổ vẫn đực mặt ra: "Cô nào cơ?"
"Cô ấy đến rồi." Nhất Đao Liên Thành đưa tay ra, đỡ cậu chàng đứng dậy. Mắt chợt đảo nghiêng, cao giọng nói: "Quan thổ ty đại nhân đã sớm đến rồi, sao còn không lộ diện?"
"Nhất Đao, võ công của anh lại tiến bộ rồi. Trong thiên hạ này chỉ e không còn ai là đối thủ của anh nữa!" Mục Hách quả thực đã đến được một lúc. Tuy tuổi đã cao nhưng vẫn mắt sáng quắc thước, mặt mũi hồng hào như thanh niên trai tráng.
Thiện Tiểu Hổ nhìn thấy quan thổ ty Tây Bắc cũng chẳng hành lễ, chỉ giơ cánh tay lên, lạnh lùng giễu cợt: "Ối chao! Quan thổ ty đại nhân đến đấy à? Thổ ty đại nhân treo thưởng lớn thật đấy, dán thông cáo tróc nã sư phụ tôi khắp phố, nay còn đích thân tới bắt người đấy ư?"
Đương nhiên, Mục Hách chẳng thèm để mắt đến thằng oắt này, chỉ đối mặt với Nhất Đao Liên Thành, làm bộ khó xử, thở hắt ra: "Người đời đều biết ta một lòng hướng Phật. Anh chặt đứt đầu tượng vàng ngay giữa đám đông, dẫu ta có ý bao che anh, há lại có thể không màng Phật pháp?"
Nhất Đao Liên Thành nhận khăn tay từ nô tỳ đứng gần đó, lau mồ hôi trên ngực rồi đưa trả về, quay lại nói với Mục Hách: "Thổ ty đại nhân có thể thành tâm lễ Phật, nhưng ta thì không có cái duyên ấy. Ta chỉ biết bên dưới còn cả vạn huynh đệ cần phải kiếm sống."
"Ta biết huynh đệ các anh cần kiếm sống. Những năm qua ta nào có bạc đãi bọn họ?" Mục Hách vỗ tay, lập tức có hơn mười tên thị vệ phủ thổ ty khiêng vàng bạc vào sảnh.
Nhất Đao Liên Thành liếc nhìn chỗ vàng bạc châu báu ấy, khẽ nhếch miệng cười: "Lúc trước đại nhân đã quà lễ cho Diệp Thên Lang, giờ lại trọng lễ cho ta, thật khách khí quá."
"Ta đến đây cũng là vì tên Diệp Thiên Lang đó." Mục Hách lại thở dài, "Mấy ngày trước, một vài tăng nhân dưới trướng của ta xảy ra xung đột với người của vị Diệp đại nhân này trên đường. Quả thực là sơ suất ngoài ý muốn. Ta đã phái người đến tận nơi cầu hòa. Nào ngờ, thuộc hạ về bẩm báo, hắn ta đã điều động binh mã vào Quan thành của ta ngay trong đêm, còn nói ba ngày nữa sẽ tới thăm hỏi, quả thực khiến ta mất ăn mất ngủ. Thiết nghĩ tên Diệp Thiên Lang này tàn nhẫn vô tình, có thù tất báo, e rằng chuyến này muốn tìm đường sống, chỉ còn nước phải ra tay trước hắn một bước..."
Nhất Đao Liên Thành bình chân như vại, nhấc bước về phía cửa đại sảnh, ngắm những đóa trà băng chưa nở khắp sân, hồi lâu mới lên tiếng: "Ông muốn ta giết hắn?"
Khuôn mặt Mục Hách thoáng vặn vẹo, đáy mắt chợt lóe ánh hung tàn, đáp: "Đúng vậy."
"Cao thủ trong phủ thổ ty nhiều như mây, cớ sao nhất định muốn ta ra mặt?"
"Nhất Đao, anh chưa biết đó thôi. Diệp Thiên Lang ấy quả thực là bậc kỳ tài trong thiên hạ, đừng nói là những cao thủ tầm thường, đến cả Bản Giác Đại Mật Trận cũng chẳng làm được gì hắn." Đêm đó, ba mươi sáu tăng nhân, không một ai sống sót. Vậy nên đương nhiên Mục Hách cũng chẳng thể nào biết được, tuy Diệp Thiên Lang là kỳ tài thiên hạ không hề sai, nhưng thực chất cũng chẳng phải mình hắn đơn độc phá trận.
"Đại nhân tính toán chu toàn, nước chảy không lọt, chỉ một tờ thông cáo diệt cướp đã phủi sạch quan hệ với ta. Vậy chẳng những không lo đắc tội với Ngụy công công ở kinh thành, lại còn có thể ngang nhiên mượn đao giết người." Nhất Đao Liên Thành khép hờ đôi mắt, mặt không rõ vui buồn, giọng nói vốn êm như rượu giờ nghe ra lại âm u lạ kỳ, "Diệp Thiên Lang tuổi còn trẻ đã có thể ngồi vững vị trí Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, ắt không phải hạng xoàng xĩnh. Đại nhân muốn trừ khử hắn nhanh nhanh cho hả dạ như vậy, hẳn là vẫn còn nguyên nhân khác?"
"Ờ thì..."
Mục Hách nhất thời ngẩn ra, đang định viện cớ qua loa lấy lệ, lại thấy Nhất Đao Liên Thành chợt quay người lại, cười nói: "Kỳ thực, đại nhân muốn giết ai, vốn không cần thiết phải giải thích đầu đuôi ngọn ngành với ta."
Mục Hách lòng mừng khấp khởi, nói: "Vậy anh muốn gì nào?"
Nhất Đao Liên Thành bình tĩnh nói: "Ta muốn con gái ông."
"Anh..." Mặt Mục Hách biến sắc, cũng may lão ta bình tĩnh rất nhanh, lập tức tươi cười đè nén bực bội trong lòng, cũng chẳng nói rõ có đồng ý hay không, chỉ cười ha hả, nói: "Nhất Đao, ta thấy anh còn giỏi tính toán hơn ta đấy chứ. Sau này ta trăm tuổi, anh có thể lấy thân phận con rể ta, kế thừa vị trí quan thổ ty này, nắm giữ toàn bộ lãnh thổ Tây Bắc trong tay."
"Hạt cải hai ba tấc, ruồi nhặng bâu quá nửa." Ở ngay trước mặt quan thổ ty, gã thế mà lại dám ví lãnh thổ của lão ta với "hạt cải", "ruồi nhặng". Nhất Đao Liên Thành cười khẽ, đôi mắt đẹp sâu thăm thẳm tràn ngập vẻ khinh thường: "Đất của ngài quá nhỏ, ta không cần."
Nghe vậy, lồng ngực Mục Hách càng tức nghẹn, lạnh mặt nói: "Vậy anh muốn con gái ta để làm gì?"
"Ta muốn con gái ông gả cho đồ đệ của ta. Hai đứa nó, một mười sáu yêu kiều, một hai mươi phơi phới, thật là một cặp xứng đôi." Nhất Đao Liên Thành chăm chú nhìn Mục Hách, từng chữ trong miệng như thể dùng chân khí trong người nhả ra, mạnh mẽ uy nghiêm không cho phép phản bác, "Ngày ái nữ của ông thành hôn là lúc ta dâng đầu Diệp Thiên Lang tới."
Bên kia rõ ràng thừa cơ uy hiếp, lòng Mục Hách vô cùng bất mãn. Nhưng rồi cẩn thận đong đếm được mất chán chê, cuối cùng vẫn cố giả lả trưng ra bộ mặt tươi cười: "Nhi nữ chốn giang hồ cần chi câu nệ tiểu tiết, nay định sính lễ, mai liền có thể thành hôn." Khựng một chốc, lại nghiến răng nghiến lợi, "Bất kể thế nào, Diệp Thiên Lang nhất định phải chết!"
Tiễn vị Bồ Tát khó dây Mục Hách này đi, trăng bạc đã treo cao, đêm mịt mờ.
Thiện Tiểu Hổ vung đao, đuổi hết đám kiếm khách bị thương nằm la liệt trên đất, rồi nói với Nhất Đao Liên Thành: "Con đã sai người tung tin, đám người Lộc Lâm Xuyên quả thực tin rằng hai vị công tử nhà họ Tả đang ẩn náu ở một thôn trại trên đỉnh Tiên Lộ... Họ cũng tin rằng sư phụ người vắng bóng suốt mấy ngày nay, là bởi đang xoay sở muôn chiều, cố cứu họ khỏi tình thế hai mặt giáp địch này."
Nhất Đao Liên Thành chắp tay ngắm nhìn hoa trà băng trong sân e ấp chưa nở, thờ ơ ậm ừ lấy lệ. Đôi mắt sâu thẳm in bóng đêm xuân quạnh quẽ, dáng hoa mơ màng.
"Có điều... Nếu hai tên oắt họ Tả kia bất ngờ xuất hiện, vậy lời nói dối này ắt sẽ bị vạch trần..."
"Không đâu." Nhất Đao Liên Thành quả quyết, "Cẩm Y Vệ đã đào ba tấc đất Quan thành lên mà vẫn chẳng thấy bóng người. Thiết nghĩ, giờ Diệp Thiên Lang hẳn cũng đã rõ, cả Quan thành này chỉ còn một nơi duy nhất có thể ẩn nấp mà không khiến bất cứ kẻ nào hoài nghi, chính là phủ thổ ty vương gia."
"Thảo nào!" Thiện Tiểu Hổ chợt ngộ ra, "Chẳng trách Mục Hách sốt sắng muốn lấy mạng họ Diệp như thế, thậm chí chẳng màng đắc tội với Ngụy công công ở kinh thành, lại còn sử dụng cả Bản Giác Đại Mật Trận."
"Vốn dĩ chỉ có vài phần ngờ vực, hiện giờ đã chắc chắn mười phần rồi. Mục Hách quá nóng ruột mà để lộ sơ hở. Cái lý của lửa cháy gần kề, củi khô dễ bén chính là đây." Nhất Đao Liên Thành vẫn cứ lơ đãng đứng lặng trước cửa đại sảnh, trầm mặc một hồi, mới nói: "Xưa đáng lẽ cứ vào tầm này là trà băng đã nở khắp trăm dặm rồi, thế mà năm nay lại nở trễ."
Thiện Tiểu Hổ cũng đứng đắn đo suy nghĩ, chẳng nghĩ gì khác ngoài người vợ sắp qua cửa của mình. Cậu ta đã gặp con gái Mục Hách đôi lần, nhưng khi đó cô nhóc này chưa lớn, cũng không quá xinh đẹp nên cậu ta cũng chẳng buồn ghi tạc trong lòng. Lúc này cố lục lại trí nhớ, lại phát hiện ấn tượng còn chẳng khắc sâu bằng tên nhãi họ Lộc kia. Lòng đang định than khổ, ngước mắt lên lại thấy Nhất Đao Liên Thành đứng bất động, bèn hỏi: "Sư phụ, người thực sự sẽ giết Diệp Thiên Lang sao?"
Nhất Đao Liên Thành không đáp mà hỏi vặn lại, "Tại sao không?"
Thiện Tiểu Hổ xoa ót mình: "Mấy ngày nay người đi đâu, lý nào con lại không biết... Vả lại, cứ chốc chốc người lại lôi một chiếc khuyên tai ánh xanh ra ngắm nghía. Có khi giờ thứ đó cất ngay trong ngực người ấy chứ."
Khóe môi Nhất Đao Liên Thành cong lên, như cười như không, cũng chẳng nói gì thêm.
"Sư phụ, chuyện này đệ tử vò đầu bứt tai nghĩ mãi không hiểu. Mục Hách muốn cướp xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương, chẳng qua là vì muốn cấu kết với tăng sĩ Tây Tạng, dòm ngó giang sơn Đại Minh. Mà Diệp Thiên Lang ráo riết truy đuổi lão, ắt hẳn là muốn về kinh cứu tên hoàng đế đoản mệnh kia... Còn người thì sao? Người muốn thứ đó để làm gì? Chẳng lẽ người thực sự tin rằng nó có thể cải tử hoàn sinh, trường sinh bất lão?"
"Ta không tin." Nhất Đao Liên Thành vẫn chăm chú ngắm nhìn hoa trà băng, hờ hững nói: "Có là thật, ta cũng chẳng cần."
Thiện Tiểu Hổ càng không hiểu, hỏi: "Vậy thì người muốn gì?"
Nhất Đao Liên Thành quay người lại, liếc nhìn Thiện Tiểu Hổ, nói: "Cha của con, Thiền Tiếu Sinh, chẳng qua chỉ viết một bộ dã sử, mượn chuyện của hạng Triệu Cao, Trương Nhượng[2] để chấm biếm Cửu thiên tuế, mà phải nhận lấy kết cục đầu rơi máu chảy, cả nhà lưu vong chốn đất cằn sỏi đá, thập tử nhất sinh chỉ mỗi con còn sống sót. Còn nhớ ta từng hỏi con rằng, con muốn gì không?"
([2]Triệu Cao, Trương Nhượng là những gian thần hoạn quan nổi tiếng trong lịch sử.)
"Con muốn luyện võ thật tốt, giết hết bọn quan lại cai ngục ức hiếp hãm hại con năm xưa báo thù!" Nhắc đến nỗi cay đắng và hoài bão năm xưa, hai mắt Thiện Tiểu Hổ sáng rực, toàn thân run lên, "Ngày sau quan cao hầu tước, quyền quý hơn người, không phụ tâm nguyện mẹ cha lúc lâm chung!"
"Câu trả lời của con rất hay." Nhất Đao Liên Thành cười khẽ, lại chắp tay quay lưng đi, "Hợp tình hợp lý, hợp đạo trời đạo bề tôi, nhưng vẫn chưa phải thứ ta muốn..."
Bỗng, gió đêm vi vu thổi qua, trà băng khắp sân lặng lẽ bung nở lúc nào chẳng hay.
Nhất Đao Liên Thành ngắm nhìn hoa trà mỏng tựa cánh ve, đẹp tựa hàn ngọc nở rộ ngập vườn, ánh mắt lại muộn phiền khôn nguôi, buông lời than trách, "Hoa này cốt cách tuyệt trần, tiếc thay, lại chẳng kịp cùng em ấy thưởng thức..."
Đào Yêu bộ dạng tri kỷ thướt tha, tủm tỉm cười, bước lên trước, nói: "Có câu hát rằng, 'Giá được như giống hoa cỏ đây cho người thương mến, sống hay chết mặc theo ý nguyện của người'. Hoa tàn sẽ lại có ngày nở, người chết rồi lại chẳng thể hồi sinh. Ngài đã muốn thưởng hoa cùng ai, nhân khi hoa vẫn đẹp mà người vẫn còn, ngắt lấy một đóa mà đưa tặng đi thôi."
Nhất Đao Liên Thành khẽ gật đầu, mỉm cười: "Cũng được."
Đào Yêu hái xuống một đóa trà băng bên tay. Bàn tay trắng sứ đẹp đẽ đưa tới trước mặt Nhất Đao Liên Thành, thỏ thẻ cười nói: "Đóa này được chăng?"
Nhất Đao Liên Thành cúi đầu liếc qua, lập tức lắc đầu, nói: "Hoa thưa lá dày, không cân xứng tức không đẹp."
Đào Yêu lại ngắt một bông khác: "Đóa này thì sao?"
Nhất Đao Liên Thành vẫn lắc đầu: "Sắc trắng ánh đỏ, không tinh khiết không đẹp."
"Vậy... đóa này?"
"Đài hoa này có phần tròn trịa, vượng quá tất suy, tốt quá hóa dở, không thỏa tức không đẹp."
Chọn tới chọn lui vẫn chưa vừa ý, Nhất Đao Liên Thành chợt ngước mắt nhìn lên, thấy một cây trà vươn cao chọc trời, cao hơn cây trà bình thường đến cả trượng. Đầu cành vừa hay có một bông trà nở rộ, diễm lệ tuyệt trần, tinh khiết không chút tì vết. Gã khẽ nheo mắt, dõi nhìn chăm chú hồi lâu, rồi đạp mũi chân, vút thẳng trời cao.
Đáp đất nhẹ tựa lông hồng tơ liễu, chẳng thấy gió lay. Gã kẹp đóa trà băng giữa ngón tay, nở nụ cười dịu dàng khôn tả, tựa như nhấp môi chén rượu nồng: "Chính là nó."
Trần có đôi lời lảm nhảm: Biên tập chương này xong, tui vừa có cảm giác sắp ngộ đạo phi thăng, vừa cảm giác "hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi":))))) Nếu quý vị quan tâm thì câu hát mà Đào Yêu nhắc đến được trích trong vở côn khúc Mẫu Đơn Đình đó nha!