Chuyển ngữ: Phanh
Biên tập: Trần
Gần giờ Dậu, đỉnh Tiên Lộ.
Quá nhiều người ngựa không khỏi sẽ bại lộ hành tung của họ. Cao Nghênh Tường dẫn đầu, Lộc Lâm Xuyên yểm trợ hai bên, cả đoàn người chỉ dắt theo hai con ngựa gầy, tất cả đều hóa trang thành thương nhân người Hồ, cẩn thận tránh né tai mắt của phủ thổ ty và Cẩm Y Vệ, định đón hai vị công tử họ Tả từ trong trại ra, rồi sẽ tính tiếp chuyện về sau.
Ráng chiều lưa thưa, màn đêm vội vã buông xuống. Mặc dù đã ra khỏi rừng, Lộc Lâm Xuyên vẫn không dám lơ là, nghe ngóng quan sát sáu phương tám hướng, thi thoảng lại dặn dò Trần Khiêm và Dư Đồng Ninh phía sau cẩn trọng.
Đỉnh Tiên Lộ sỏi đá lởm chởm, chen chúc so le, trút bớt vẻ tiêu điều hoang vu ban ngày, lại thêm sắc tang tóc ngột ngạt của bóng đêm. Đoàn người trông thấy lác đác đèn lửa thôn trại cách đó không xa, càng gần càng sáng, lòng dần nhẹ nhõm, bước đi cũng vững vàng hơn.
Xung quanh yên tĩnh đến lạ, chẳng có lấy một tiếng gió, Lộc Lâm Xuyên chợt thấy một đợt khí lạnh quen thuộc ngấm vào da thịt, thấm vào xương tủy, lập tức dừng bước, hô: "Không ổn rồi!"
Gần như đồng thời, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ sau vách đá: "Thám hoa, Diệp mỗ đợi ở đây đã lâu."
Trước kia, thấy y tuổi còn trẻ đã công thành danh toại, vốn tưởng là ngựa non háu đá, giờ lại như chim sợ cành cong. Lộc Lâm Xuyên vừa nghe thấy giọng nói này, tức thì chân tay lạnh ngắt, giọng run lên: "Diệp Thiên Lang!"
Không biết từ khi nào, một bóng người đứng dưới ánh trăng lạnh, gương mặt khôi ngô vậy mà lại khiến người ta khiếp đảm hơn cả ác quỷ Tu La.
Dẫu đã khống chế mọi thứ trong tay, mười phần chắc chín, nhưng sắc mặt lại chẳng lấy gì làm vui mừng, Diệp Thiên Lang vẫn dáng vẻ lạnh nhạt, phất tay áo ra lệnh: "Bổn tọa muốn bắt sống Lộc Lâm Xuyên, những kẻ khác nhất loạt diệt trừ."
Quân Cẩm Y Vệ đang ẩn nấp chờ lệnh lập tức xuất hiện. Nháy mắt, con đường phía trước đã bị chặn cứng. Cao Nghênh Tường thấy đã cẩn trọng hết mực vẫn trúng mai phục, lòng biết chắc hẳn có kẻ để lộ tin tức, vung đao ngang tay, ngẩng cao đầu, bi ai thét: "Giết chết cẩu tặc hoạn quan! Giết lấy đường ra!"
Trên đường chạy trốn, người thì chết, người bị thương, tan tác tán loạn, đến giờ còn dư lại vài người phần lớn đều võ công cao cường. Trần Khiêm, có vẻ ngoài nho sĩ, xuất thân trong một thế gia võ học chốn Giang Nam, ngòi bút phán quan tung hoành thiên hạ. Còn Dư Đồng Ninh, mặt tròn cằm vuông, cũng buông bỏ dáng vẻ thanh tú nhã nhặn thường ngày, giương giáo đối mặt với kẻ địch, chẳng hề rơi vào thế hạ phong.
Càng miễn bàn đến sức vóc kinh người của Cao Nghênh Tường, đao pháp mạnh mẽ, râu như cây kích, mắt tựa chuông đồng. Vung tay quét một đao, đã thấy mấy tên nha dịch đầu rơi tay lìa ngã rạp ra đất.
Thấy Cẩm Y Vệ để lộ sơ hở, lòng tin của mọi người tăng mạnh, như hồi trống khích lệ tinh thần ra sức chém giết, rốt cuộc mở ra một lối thoát giữa bao vây trùng trùng, gần như đã có thể phá vòng vây xông ra.
Những binh mã được huy động tạm thời này vốn không phải là cao thủ của Cẩm Y Vệ, phần lớn chỉ là những binh sĩ bình thường, e không địch nổi thanh bảo đao vân rồng đáng sợ của Cao Nghênh Tường, thế bại dần rõ, càng đánh càng lui.
Diệp Thiên Lang luôn đứng ở nơi cao, chắp tay quan sát thế trận, thấy binh lính của mình định bỏ kiếm chạy lấy người, bèn vung tay áo tung một chưởng. Những tên lính trúng một luồng khí trắng xuyên người, lập tức phun ra máu tươi, chết đứng tại chỗ.
Cao Nghênh Tường trông thấy cảnh tượng này không khỏi choáng váng, thầm nhủ Diệp Thiên Lang không hề nương tay với người của mình, đủ để thấy con người hắn cố chấp, thủ đoạn tàn độc đến nhường nào. Ý nghĩ còn chưa dứt, đã thấy đối phương bật người lên, bộ pháp nhẹ nhàng thoăn thoắt, mượn đà giẫm lên thi thể binh lính cứng ngắc, nháy mắt đã đánh tới trước mặt ông ta.
Lộc Lâm Xuyên chẳng màng mình còn đang giao chiến với La Vọng, phân tâm hô lên với Cao Nghênh Tường: "Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết vô cùng hiểm độc, minh chủ phải cẩn thận!"
Cao Nghênh Tường tuy võ công cao cường, nhưng vẫn có phần thua kém Diệp Thiên Lang. Bên này Lộc Lâm Xuyên thấy ông ta dần khó bề chống đỡ, lập tức bỏ đánh với La Vọng, vươn kiếm đâm tới.
Bên kia hai người Trần, Dư cũng chẳng chút do dự lao tới hỗ trợ. Thoáng chốc, ánh đao bóng kiếm cùng phối hợp, ngòi bút đầu mâu hô ứng lẫn nhau, cả bốn người đều tung ra tuyệt chiêu nhằm đoạt lấy mạng Diệp Thiên Lang.
Diệp Thiên Lang lấy một chọi bốn, chân khí Ngũ Uẩn bao phủ toàn thân, càng đánh càng thấy quyết liệt kích thích.
Sau hàng chục hiệp giao tranh, Cao Nghênh Tường tự chặt đứt một cánh tay, Trần Khiêm đã tắt thở, Dư Đồng Ninh thì dở sống dở chết, còn bị bắt lại. Diệp Thiên Lang bóp chặt cổ họng cậu ta, hờ hững nói: "Lộc sư đệ, cậu từ nhỏ đọc kinh thờ Phật, hà tất chẳng lấy thứ vật ngoài thân kia đổi lấy tính mạng đứa trẻ này, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, không phải sao?"
Hắn gọi y là sư đệ, rõ ràng muốn mượn tình nghĩa đồng môn xưa chiêu hàng đối phương, tha cho họ một con đường sống.
"Thứ đó từ lâu đã chẳng còn trong tay ta nữa... Đồng Ninh, xin lỗi..." Lộc Lâm Xuyên nhìn thi thể xung quanh, sau đó nhìn khuôn mặt hãy còn nét ngây ngô của Dư Đồng Ninh, đầu gối mềm oặt quỳ sụp xuống đất. Khoảnh khắc này, trong mắt y chẳng còn sợ hãi hay hận thù, chỉ sót lại sự bình thản cùng tuyệt vọng lúc sức cùng lực kiệt...
Y chợt vận luồng chân khí cuối cùng, định dùng thanh kiếm gãy trong tay, kết liễu sinh mạng mình.
Lưỡi kiếm đã cận kề cổ họng, đột nhiên lại bị một hòn đá không rõ từ đâu đánh rơi xuống đất, vang lên một tiếng đanh gãy gọn.
Chẳng để Khấu Biên Thành kịp vọt người đến bên Lộc Lâm Xuyên, Diệp Thiên Lang đã rút kiếm nghênh đón. Chiêu "Phi Hồng Dục Chi" trong cương có nhu, bất ngờ tập kích, chém thẳng tới vai đối thủ.
Khấu Biên Thành kịp thời mượn thanh bảo đao vân rồng đỡ lấy, dùng chiêu "Linh Xà Xuất Động" nhẹ nhàng mà đanh thép, hóa giải đòn đánh của người kia.
Một bên toàn lực đánh tới, một bên chẳng hề nhượng bộ. Cả hai tung chưởng vung đao giữa không trung, liều chết giao tranh, bụi tung mù mịt, chấn động vách núi tứ phía.
Bóng người di chuyển quá nhanh, khó có thể phân biệt được ai là người chiếm thế thượng phong. Đám nha dịch Cẩm Y Vệ khác vốn định xông vào luồng sáng đao kiếm này, lại chợt thấy La Vọng quát to: "Mặc đại nhân đi thôi!"
Không một cao thủ nào dám nhúc nhích. Nếu không phải hai người Khấu, Diệp đang đánh đến một sống một còn thì chắc chắn bọn họ sẽ nhất tề buông lời cảm thán: Võ công thật thâm hậu! Thật là một cặp xứng đôi!
Giao đấu tròn trăm chiêu, cả hai mới gõ kẻng thu quân, mỗi người đáp xuống một tấm bia đá vỡ.
Vũ khí trong tay đều gãy, áo bào của Khấu Biên Thành rách rời tả tơi. Khuôn mặt Diệp Thiên Lang cũng bị một đao rạch qua, lách tách nhỏ máu.
Hai người trước giờ đều rất ăn ý. Chỉ mới nãy còn người vô tình thì ta vô nghĩa, vừa gặp đã quyết đấu sống còn, nhưng một khi ngừng tay, lại lập tức tình ý cuồn cuộn.
Chỉ cách nhau vài bước, ấy vậy mà lại kẹt giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan này, còn chẳng bằng mỗi người một mảnh trời riêng, dứt khoát chẳng bận lòng vương vấn.
Tựa hồ chỉ có thể cùng nhau san sẻ một vầng trăng lạnh, đưa mắt bịn rịn, vỗ về lẫn nhau.
Hồi lâu, Diệp Thiên Lang nâng tay lên lau vết máu trên mặt, lại đăm đăm nhìn Khấu Biên Thành, hỏi: "Khấu huynh, còn nhớ ước hẹn thưởng hoa trà chăng?"
Khấu Biên Thành nghiêm túc đáp: "Ta nào dám quên."
Diệp Thiên Lang khẽ gật đầu, mỉm cười, "Được, tốt lắm."
Khấu Biên Thành cũng thấy lạ. Rõ là khuôn mặt lạnh lẽo âm u như người chết, vậy nhưng dẫu cho trà băng lần nữa nở rộ khắp trần gian cũng chẳng sánh bằng một nụ cười thoáng tựa hoa xuân này của hắn.
Diệp Thiên Lang giật Tú Xuân Đao trong tay La Vọng, vung tay chém đầu Dư Đồng Ninh xuống.
Máu bắn tung tóe, đầu của chàng thiếu niên lăn lộc cộc ra đất.
Dưới trăng, khuôn mặt nhuốm máu ấy chẳng những không dữ tợn kinh hãi, mà còn có vẻ bình yên tự tại lạ thường.
"Ta cho các ngươi sống thêm vài ngày." Áo bào tung bay, xoay người lui quân rời đi
Đỉnh Tiên Lộ một chuyến đi đi về về, vậy mà đã quá nửa đêm. Lần này đại tướng của Tứ Độc Bát Minh đều đã bỏ mạng bằng sạch, chỉ còn lại một vài tên không già không yếu nhưng cũng chẳng cường tráng quả cảm gì cho cam. Đưa Cao Nghênh Tường đã mất một cánh tay bất tỉnh về, thu xếp ổn thỏa, thấy ông ta tuy thương nặng nhưng sắc mặt hồng hào, nhịp thở ổn định, hiển nhiên không nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người cũng ổn định tâm trạng, lùi về đại sảnh bàn bạc.
Kỳ thực cũng chỉ như muối bỏ biển, bàn tới bàn lui cũng chẳng ra được kết quả gì. Quanh đi quẩn lại cũng vẫn chỉ loanh quanh làm thế nào lấy được đầu Diệp Thiên Lang báo thù cho anh em trong liên minh, hoặc làm sao tìm được hai vị công tử, phá vỡ vòng vây trùng trùng của Mục Hách và Cẩm Y Vệ, bình an rời khỏi đây.
Khấu Biên Thành đích thân lấy một số loại thuốc trị thương quý giá như linh chi Thái Tuế, nhân sâm đưa cho Lộc Lâm Xuyên, thấy vết thương không nghiêm trọng bèn bố trí vài người hầu gác bên ngoài đại sảnh.
Tới khoảng canh tư, bên ngoài đại sảnh chợt vọng tới tiếng bước chạy vội vã. Cửa vừa mở, một người đẹp áo trắng ngã nhào vào, hô khóc: "Minh chủ! Minh chủ qua đời rồi!"
"Minh chủ thể chất cường tráng, nội lực thâm hậu, mất tay sao lại có thể thương tổn đến tính mạng?" Tất cả mọi người trong phòng cùng nhảy dựng lên, thất kinh nói: "Còn nữa, hồi nãy rõ ràng vẫn đang yên đang lành! Sao đột nhiên lại chết rồi?"
Cùng Đào Yêu qua thăm xét thì thấy Cao Nghênh Tường nằm cứng đơ trên chõng, hai tay còn trong tư thế kéo mở vạt áo. Mặt môi tím tái, trên người có nhiều vết bầm tụ máu, quả thực là chết rồi.
Đào Yêu áo trắng như tuyết, mặt chẳng phấn son. Nàng khóc như hoa lê đọng mưa, bớt đi vẻ diễm lệ kinh người thường ngày, trái lại khiến người ta sinh lòng thương tiếc bội phần: "Vừa rồi, đúng thực là ngài ấy đã tỉnh. Em vốn định vào đút cho ngài ấy uống ít thuốc, lại thấy mặt ngài ấy trắng bệch, tím tái rồi đen lại. Đột nhiên, ngài ấy kéo phanh vạt áo của mình ra, hét lớn: 'Diệp Thiên Lang giết ta!' Sau đó thấy ngài ấy không nhúc nhích gì nữa, em mới thử chạm vào người, ai dè vừa lạnh vừa cứng, như thể bị ghim châm sắt khắp cả tay." Nàng vừa khóc, vừa xòe đôi bàn tay đỏ tấy vì lạnh ra, "Nhìn những vết phồng rộp, thối rữa trên ngực của ngài ấy, dường như là bị chết cóng... "
Cẩn thận xem xét cơ thể của Cao Nghênh Tường, thấy quả nhiên là triệu chứng của vết thương do Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết gây ra. Thiết nghĩ bộ công pháp này ắt phải hung tà tột bực, đến giờ này mới phát tác. Cả một đám hảo hán quả cảm, thân cao bảy thước đều không nén nổi bi phẫn khôn xiết. Kẻ chỉ tay mắng trời, người gào khóc bên thi thể, người lại thẫn thờ rơi lệ, vành mắt đỏ ửng vẫn không hé răng một tiếng, chỉ âm thầm thề độc trong lòng: Trên đầu Diệp Thiên Lang lại ghi thêm một món nợ máu, ắt có ngày phải đòi lấy cả gốc lẫn lãi!
Mọi người cùng thống hận, lại khóc rất lâu, cũng không biết là ai chợt lên tiếng: "Tuy minh chủ đã qua đời, nhưng liên minh vẫn còn cả ngàn vạn huynh đệ, đại nghiệp 'diệt hoạn quan, trừ gian thần' hãy còn chưa thành, lúc này tuyệt đối không thể trở thành rồng mất đầu. Sinh thời minh chủ kính nể nhất là Thám hoa, kính mong Thám hoa kế nhiệm vị trí Minh chủ!"
Lời này vừa thốt ra, những người khác đều đồng loạt hưởng ứng. Thậm chí còn có người vội vàng quỳ xuống hành lễ, khiến Lộc Lâm Xuyên kinh ngạc đến độ chẳng màng đau đớn, quỳ xuống theo.
"Tiểu đệ bản lĩnh kém cỏi, sao có thể gánh vác trọng trách nặng nề như vậy? Tiểu đệ muốn đề cử một người khác, chẳng hay các vị đại ca có bằng lòng nghe chăng?" Được dìu đứng dậy, thấy mọi người gật đầu đồng ý, Lộc Lâm Xuyên xoay người hướng về phía Khấu Biên Thành bên cạnh, hai mắt sáng rực đong đầy chân thành, giọng run run, nói: "Đại ca vốn là con cháu trung thần, lại có võ công xuất chúng. Chuyến này chúng ta rơi vào cảnh cùng đường tuyệt lộ, cũng chính là anh ấy dốc cạn sức tới cứu nguy, không một lời than oán. Về tình, về lý, về ơn, về nghĩa, đại ca đều là lựa chọn tốt nhất cho vị trí minh chủ."
Lời vừa dứt, mọi người liền sôi nổi tán thưởng, còn nghe một người đàn ông họ Triệu nói: "Nếu Thám Hoa định nhường vị trí này cho người khác, không chừng các huynh đệ còn sinh lòng bất mãn. Nhưng nếu Khấu công tử đảm nhận vị trí minh chủ, Triệu mỗ ắt là người đầu tiên ủng hộ! Tuy Triệu mỗ chỉ có duyên gặp mặt Hạ tướng quân một lần, nhưng từ lâu đã nghe danh anh hùng cứu thế của người. Nay may mắn gặp được hậu duệ của tướng quân ở chốn sa mạc này, quả nhiên cha nào sinh con nấy, võ công thực quá cao cường, giống tiểu nhân lang sói kia gặp e cũng phải run sợ lẩy bẩy!"
Vậy nhưng mặc bên này quần chúng dạt dào tình cảm, kẻ này nhiệt tình hơn người kia, bên còn lại vẫn như gió thoảng mây bay, chẳng chút bận tâm. Khấu Biên Thành đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chắp tay với mọi người, mỉm cười nói: "Hân hạnh được chư vị rủ lòng ưu ái, đáng lý Khấu mỗ không nên thoái thác. Có điều, bao năm qua, Khấu mỗ đã quá quen với cuộc sống nhàn tản, không có lòng xen vào chuyện tranh chấp giang hồ. Chưa kể, thù của Cao minh chủ chưa được báo đã lập minh chủ mới cũng là có phần bất kính. Chức vị minh chủ này, kính mong chư vị tìm kiếm người hiền khác thì hơn."
Một người khác vội nói: "Ta còn nhớ rõ lúc sinh thời, minh chủ từng nói rằng kẻ nào giết được Diệp Thiên Lang sẽ là đại ân nhân của Tứ Độc Bát Minh, ngài ấy ắt tâm phục khẩu phục, vui lòng nhường lại chức vị minh chủ. Chúng ta tuy là người lỗ mãng, nhưng lẽ nào lại không hiểu được đạo lý gần đèn thì rạng? Khấu công tử xin đừng khước từ nữa."
Thấy vẻ mặt Khấu Biên Thành thờ ơ, vẫn không có ý định kế nhiệm vị trí minh chủ, Lộc Lâm Xuyên nói với các vị hảo hán trong Tứ Độc Bát Minh: "Có thể xin phép chư vị đại ca tạm lánh một chút được chăng? Tiểu đệ có vài lời muốn nói với đại ca tôi."