Chuyển ngữ: Đào
Biên tập: Trần
Phần kế tiếp miêu tả cảnh quan hệ thể xác nam x nam, không hoan nghênh độc giả dưới 18 tuổi.
Vui lòng tự cân nhắc đến yếu tố người lớn trước khi đọc.
Hai chân Diệp Thiên Lang co lại, siết chặt vòng hông cường tráng của đối phương, mặc sức phối hợp. Tiếc rằng dẫu gì cơ thể vẫn còn bị thương, cuối cùng thể lực của hắn không chống đỡ nổi, bất tỉnh nhân sự.
Cũng không biết đưa đẩy bao nhiêu canh giờ mới kết thúc, Khấu Biên Thành hôn lên môi Diệp Thiên Lang, rồi nhìn xuống cửa mình giữa hai đùi đã sưng đỏ, không khép lại được, kiều diễm tựa nhụy hoa hé mở.
Gã chẳng màng đến thứ dịch nhờn trắng đục giữa hai chân, cũng ôm lấy người này mà thiếp đi.
-
Diệp Thiên Lang vì đau mà mở mắt, thấy gã đàn ông hãy còn đang say giấc bên cạnh mình.
Ngay cả khuôn mặt khi nhắm mắt ngủ say vẫn anh tuấn động lòng người, mái tóc đen của gã rối tung, vài sợi trắng xen lẫn trong đó cực kỳ bắt mắt. Ngẫm lại, nếu không phải liên tục hao tổn phân nửa chân khí, tuyệt không đến nỗi qua một đêm mà tóc mai đã điểm bạc như vậy.
Tầm mắt Diệp Thiên Lang lại dịch chuyển xuống dưới, Khấu Biên Thành người trần như nhộng, mồ hôi rải rác trên lồng ngực tráng kiện, cứng chắc tựa nham thạch. Dường như hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập bên trong ấy, âm thanh nặng nề, sục sôi tựa như hồi trống giục trận.
Hắn kìm lòng không đặng duỗi tay sờ, ấy vậy mà bên trong lại chẳng có chút động tĩnh gì. Nếu không phải nội công của Đại Hồng Liên Hoa Kinh đã đạt đến cảnh giới "Vô ngã tướng, vô nhân tướng"*, thì tức là người này vốn dĩ chẳng có trái tim.
Ban đầu nhiều mạch bị phế, sống chết chỉ là chuyện sớm hôm, vậy nhưng sau khi hợp tu thì mạch đập thông suốt, đau đớn do vết thương trên ngực cũng giảm bớt không ít. Diệp Thiên Lang rời giường, nhặt lấy vài kiện xiêm áo rải rác trên đất.
Một vật nhỏ ánh xanh bỗng rơi xuống, chính là chiếc khuyên tai chị gái hắn để lại.
Diệp Thiên Lang nhìn chiếc khuyên một chốc, bèn nhặt nó lên, đeo lại vào tai trái, khoác áo bào rồi bước ra bên ngoài.
Chú thích:
*Vô nhân tướng, Vô ngã tướng, Vô chúng sinh tướng, Vô thọ giả tướng: Là một khái niệm trong Phật giáo, có nghĩa là không suy xét, không phân biệt, không cố chấp với tất thảy cảnh giới. Nôm na là buông bỏ chấp nhất với bản thân, với người khác, với chúng sanh, với tất thảy mọi sự sống chết.