Chuyển ngữ: Đào
Biên tập: Trần
Nhân lúc Diệp Thiên Lang lấy đà nhảy lên, Khấu Biên Thành thi triển tâm pháp Đại Hồng Liên Hoa Kinh, tụ khí vào lòng bàn tay, phóng một luồng sáng bạch kim vào chân đối phương. Hai nguồn lực mạnh hợp lại, đẩy hắn chấp chới lên khỏi miệng giếng.
Thấy Diệp Thiên Lang bình an vô sự rời khỏi giếng cạn, Khấu Biên Thành mới phát giác mình đã hao hết toàn bộ sức lực. Người như thể bị dỡ thành mười khúc tám mảnh rồi ghép lại với nhau, hễ cử động là đau, bất động lại càng đau. Vậy mà gã vẫn gắng gượng nâng cánh tay lên mân mê bờ môi hơi sưng của mình, tựa hồ nhớ lại dự vị nụ hôn ngọt ngào triền miên vừa rồi, mỉm cười khép mắt lại.
Cũng không biết bao nhiêu canh giờ trôi qua, chợt nghe một chuỗi tiếng động sột soạt, vừa mở mắt ra đã thấy một bóng người thấp thoáng bên miệng giếng, tiếp đó là một sợi dây gai dày rủ xuống.
Diệp Thiên Lang ngoài giếng huýt sáo một tiếng gọi Tuyết Phách tới, đợi Khấu Biên Thành cầm dây tự quấn quanh mình, bèn mượn sức kéo của Tuyết Phách lôi gã ra khỏi giếng, rồi vung kiếm chém đứt dây thừng, đỡ người lên lưng ngựa.
Vẫn trong tình thế bấp bênh, hai người thúc ngựa mà đi, còn chưa đi được bao xa đã đụng phải một đoàn người ngựa hùng hậu - chính là Thiện Tiểu Hổ dẫn huynh đệ trong trại đến tiếp ứng. Thấy Khấu Biên Thành trên lưng ngựa bị trọng thương, cậu ta chẳng màng phải trái đúng sai, đã lập tức rút đao chém Diệp Thiên Lang.
Soàn soạt liên tiếp chém vài đao, chiêu nào chiêu nấy hung hãn, đòn đánh hiểm độc, Diệp Thiên Lang miễn cưỡng nhấc kiếm chống đỡ, chỉ chốc sau đã thế bại đã tỏ.
Quả thật là rồng ốm mắc cạn, hổ xuống đồng bằng, bên này là sẹo cũ chưa lành chồng chất thương mới, hoạ vô đơn chí, bên kia lại muốn thanh toán thù cũ hận mới một lượt. Cảm nhận được Diệp Thiên Lang cũng bị thương nặng, Thiện Tiểu Hổ ỷ sức đao mau, vốn định chỉ huy các huynh đệ cùng chém giết đối phương, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng quát khẽ: "Tiểu Hổ, không được."
Khấu Biên Thành mạng tựa chỉ mành, thoi thóp hấp hối, ấy vậy mà trong tiếng quát khẽ kia vẫn có sức uy hiếp khó lòng gọi tên, phảng phất tiếng đao ken két, khiến mọi người kinh hãi như cá nằm trên thớt, bỗng không dám ho he gì nữa.
Thiện Tiểu Hổ không dám làm trái lệnh thầy, lại không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt để diệt trừ Diệp Thiên Lang, cố chấp biện bạch: "Sư phụ! Quả thực không thể tin hắn! Hắn..."
Khấu Biên Thành trên lưng ngựa lắc lư, ngã phịch xuống đất. Thiện Tiểu Hổ vội vàng đuổi tới, đỡ gã vào lòng.
Lại thấy Khấu Biên Thành lấy ra một khối đá tuyệt đẹp từ trong tay áo, giao vào tay mình.
"Đây là thứ gì? Là ngọc huyết gà hay là hồng mã não..." Trong hồ Lang Giác có vô vàn châu báu đẹp lạ thường, Thiện Tiểu Hổ thầm nhủ viên đá này nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt. Chợt nhớ hai người Khấu, Diệp nửa đêm xông vào chùa Minh Lai chính là vì xá lợi Pháp Vương, lại ngẫm đến từng nghe Đào Yêu kể rằng Lộc Lâm Xuyên tự lấy xá lợi từ trong bụng, miệng vết thương trong chốc lát đã lành lại, hai mắt sáng lên, chuyển lo thành mừng, nói: "Sư phụ, đây, đây là xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương ư? Mau dùng xá lợi này tự mình chữa thương đi!"
Dứt lời liền nắm lấy xá lợi, khua loạn một hồi trước người gã, lại không thấy ánh kim vạn trượng trong truyền thuyết, cũng chẳng thấy sư phụ mình trọng thương khắp người được chữa lành trong chốc lát.
"Hết thảy phép lạ của Phật pháp, đều không nằm ngoài duyên nợ nhân quả. Huống chi Khấu Biên Thành ham cờ bạc giết chóc, ngũ độc đủ cả[1], đương nhiên Phật Tổ không độ." Khấu Biên Thành khẽ cười, siết chặt ngón tay Thiện Tiểu Hổ, "Có hai việc con cần phải làm được, một là bố trí trọng binh ở cửa cốc, phòng kẻ thù ngoại bang. Người ra kẻ vào đều cần hai người Tử Trì Đào Yêu phê duyệt; Hai là cất giữ xá lợi này cẩn thận, chưa vào lúc vạn bất đắc dĩ... Dù vào lúc vạn bất đắc dĩ, cũng không được giao cho người khác."
Dứt lời, liền hoàn toàn mất đi ý thức.
Lối vào duy nhất dẫn đến hồ Lang Giác nằm giữa hai ngọn núi cằn cỗi, gồ ghề chật hẹp. Hiển nhiên chẳng ai ngờ rằng, ngăn cách bởi con đường hẹp quanh co này, một bên là đại mạc cát phẳng, bên kia lại là chốn đào nguyên hoa nước hữu tình.
Rốt cuộc cũng thuận lợi trở về trước khi mặt trời mọc, Thiện Tiểu Hổ đỡ Khấu Biên Thành hôn mê bất tỉnh lên giường, Diệp Thiên Lang cũng nhảy lên, chẳng nói chẳng rằng kéo xiêm y của Khấu Biên Thành xuống, đổi lại là tiếng thét kinh hãi của Thiện Tiểu Hổ: "Diệp... Ngươi, ngươi làm gì vậy?"
Diệp Thiên Lang mắt phượng sắc lẻm, liếc Thiện Tiểu Hổ: "Thổ ty đại nhân muốn xem?"
"Thổ ty nào? Đại nhân nào?" Được đối phương nhắc nhở, cậu ta mới nhớ tới mình đã kế thừa tước vị của Mục Hách, mặt thộn ra chẳng biết nên mừng hay không, cứ thế đứng ngây người tại chỗ.
Chẳng đợi đối phương kịp hoàn hồn, Diệp Thiên Lang đã cởi áo bào bê bết máu, ngồi vắt ngang eo gã đàn ông kia, hờ hững nói: "Nếu thổ ty đại nhân đã muốn nhìn, thì hãy nhìn cho kỹ."
Phần kế tiếp miêu tả cảnh quan hệ thể xác nam x nam, không hoan nghênh độc giả dưới 18 tuổi.
Vui lòng tự cân nhắc đến yếu tố người lớn trước khi đọc.
Ngoài kia trời xanh nắng đỏ, hoa trà nở rộ rồi tàn, lả tả rụng đầy đất, trong phòng lại là da trắng tóc huyền, đẹp khó gợi tả bằng lời.
Có điều người này mặt chẳng biến sắc, thở chẳng vồn vã, vẫn một bộ dạng tâm tính thanh tịnh, giác ngộ thành Phật. Người hiểu ắt biết đây là hợp tu thứ công pháp dâm tà bậc nhất trên đời, không biết còn tưởng hắn là một vị Bồ tát sống hiến thân bố thí.
Chỉ thấy cổ họng ngứa ngáy không thôi, nuốt mấy ngụm nước bọt vẫn chắng ích gì, Thiện Tiểu Hổ không dám nán lại nhìn thêm nữa, e sợ mình sẽ rơi vào cạm bẫy mê hoặc của người này, chìm đắm trong đó, bèn lặng lẽ không một tiếng động chuồn đi.
Dân gian có câu, chớ rượu vào giờ Mão, say sưa tới giờ Dậu. Quả không sai, hai người triền miên giữa màn trướng, một chốc hoan lạc tựa nốc rượu mạnh, đến khi một người tỉnh lại từ trong cõi mộng cao đường[2] thì đã là giữa giờ Dậu, vòm trời đẹp như tranh lụa.
Khấu Biên Thành vừa tỉnh táo trở lại, mặc dù tứ chi xương cốt khắp người đau đớn khôn nguôi, nhưng hơi thở ứ tắc ban đầu dần có dấu hiệu được khơi thông. Hai luồng chân khí trong cơ thể giao hòa thông suốt, rõ ràng đã bắt đầu có công hiệu trị thương. Gã vừa định cử động, phát hiện bên cạnh còn một người khác. Mày mí chỉ cách nhau gang tấc, một chân thon dài trắng muốt gác lên hông mình. Thứ bên dưới của gã còn bị cái miệng nhỏ nhắn ướt nhờn ngậm lấy một nửa, mà của quý của người kia cũng đang đặt trên bụng mình. Tuy chưa bắn tinh, nhưng nước dâm trong suốt lại ngập ngừng rỉ ra từ lỗ nhỏ quy đầu. Giữa rốn, xương chậu cùng lông mu của hai người đều ướt nhẹp, dính nhớp vào nhau.
Diệp Chỉ huy sứ xưa nay ngủ không sâu giấc, bên cạnh thoáng chút động tĩnh cũng lập tức mở trừng mắt. Trên khuôn mặt tựa hoa xuân khảm một cặp mắt đen láy, hãn hữu chẳng mang vẻ lãnh tĩnh như xưa mà lại sáng rực nhường này.
Biết đối phương "xả thân" cứu giúp, Khấu Biên Thành cười thầm mình tốt số, vốn tưởng rằng sau trận đánh kia tất chỉ còn đường chết, không ngờ trái lại trong họa có phúc, gặp rủi hóa may, lập tức khẽ cười một tiếng, nói: "Phiền đại nhân cực nhọc."
"Khách khí rồi." Diệp Chỉ huy sứ cũng không ra vẻ lạnh nhạt, nói lời khách khí là thật lòng khách khí.
"Trong giếng cạn, ta đã cho rằng em sẽ không cứu ta."
"Anh đoán sai rồi."
Một gương mặt sát khí đóng băng vạn dặm như thế lại cũng có thể khôn khéo hoạt bát đáp trả gay gắt với gã thế này. Khấu Biên Thành bật cười. nhẹ nhàng ngả đầu qua, áp trán mình lên trán Diệp Thiên Lang, chóp mũi chạm chóp mũi, thấy hơi buồn ngủ, bèn khép mắt lại.
Trước mắt, thương nặng chưa lành, tuy cũng lưu luyến khoái cảm trong cơ thể mềm mại của đối phương, rốt cuộc lại chẳng còn hơi sức để đưa đẩy mạnh mẽ. Có điều chỉ xoa nắn nhẹ nhàng chậm rãi vẫn đạt được nỗi khuây khỏa gấp vạn lần ngày thường.
Tư vị thầm kín lại thân mật này chẳng can hệ gió trăng, cũng chẳng can hệ ham muốn dục vọng, thiết nghĩ hẳn chỉ có chữ 'tình' có thể lý giải.
Mấy ngày sau, hồ Lang Giác ngoài mặt có vẻ bình yên vô sự, kỳ thực sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, mỗi người một tâm tư.
Có một chuyện khiến Thiện Tiểu Hổ lấy làm khó hiểu: Cùng là sau khi trọng thương thì hợp tu Đại Hồng Liên Hoa Kinh, Diệp Thiên Lang thoạt trông đã không còn gì đáng ngại, lúc rảnh rỗi còn có thể luyện kiếm giữa hoa trước hiên nhà. Nhìn thanh trường kiếm lập lòe trong tay và kình lực bộc lộ qua cổ tay run rẩy, rõ ràng đã khôi phục hơn ba phần công lực; mà Khấu Biên Thành lại không hề có dấu hiệu phục hồi, lực tay vẫn còn tương đối yếu, nhất thời không thể sử dụng đao kiếm. Gã lại có vẻ vui với sự thanh tịnh tự tại hiếm có này, mỗi ngày chỉ cầm bút, gảy đàn. Ấy vậy mà trình độ tu thân dưỡng tính này cũng không hề kém cạnh bản lĩnh giết chóc của gã, rất có phong thái của bậc học giả.
Theo lý, ngày đó Diệp Thiên Lang bị một đao xuyên ngực, tâm mạch hoàn toàn tổn hại, còn đứt lìa một tay, thương thế nặng nề, nội công tu vi của Khấu Biên Thành còn nhỉnh hơn Diệp Thiên Lang một chút, không lý nào lại phục hồi chậm đến thế.
Trông thấy Diệp Thiên Lang hồi phục ngày qua ngày, mình lại mất đi địa vị trong mắt sư phụ, Thiện Tiểu Hổ vừa nôn nóng vừa ganh tức, vốn định được ăn cả ngã về không, cứ giết trước rồi tính. Dẫu gì mai táng dưới hoa trà cũng phong nhã, nhưng cậu ta vẫn lại sợ sau khi xong việc bị Khấu Biên Thành truy cứu. Cậu ta không phải không rõ tính nết sư phụ mình, nhẹ thì dẫn ong tay áo, cả mớ phiền toái, nặng thì... e rằng mạng khó bảo toàn.
Đào Yêu vừa đố kỵ với Diệp Chỉ huy sứ, vừa thấy bất bình thay cho tên họ La ngốc ngếch kia, ấy thế mà khôn ngoan lanh lợi ngày trước giờ đâu mất sạch, nghĩ mãi chẳng ra sáng kiến nào. Tử Trì luôn điềm tĩnh thì nghĩ ra một kế, nói, chúng ta không thể động đến Diệp Thiên Lang, chẳng lẽ trên đời không có ai dám động tới hắn sao?
Người này ý chỉ Lộc Lâm Xuyên.
Đào yêu nghiền ngẫm cả buổi mới vỗ tay tán thưởng, nước cờ này Thiện Tiểu Hổ cũng không ngờ tới. Suy xét cảm thấy có thể thực hiện được, lập tức vỗ chân cười lớn: "Nanh rắn thanh trúc, nọc ong bắp cày, người ta nói đàn bà mềm lòng chẳng nên việc, ta lại thấy lòng dạ đàn bà nham hiểm độc địa nhất!"
Mượn đao giết người cố nhiên không phải biện pháp đường hoàng gì cho cam. Thiện Tiểu Hổ cũng hiểu kỳ thực trong lòng mình còn có tâm tư khác, hồi tưởng những ôn tồn dịu dàng đêm đó, cũng chẳng hay vị Thám hoa xinh đẹp kia có khỏe hay chăng.
Khung cảnh khói vắng chiều loang ngoài biên cương cố nhiên hùng vĩ hiếm thấy, đến cùng sự tĩnh mịch ngàn dặm quạnh bóng vẫn khiến người ta khó lòng chịu thấu. Mãi đến khi bước từ ngoài ải về lại Quan thành, mới chợt tựa quay về với cõi trần huyên náo.
Lộc Lâm Xuyên cùng các nhà sư Tây Tạng trở lại từ đất Tạng, nghe nói xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương đã bị trộm mất, chư phái Phật giáo đều bàng hoàng, đang định liên hợp để truy bắt kẻ trộm vật báu. Xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương là vật mình cùng Khấu Biên Thành liều chết giao lại, Lộc Lâm Xuyên không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức chạy đến chùa Minh Lai hỏi rõ ngọn ngành, nhưng từ đầu chí cuối, lòng lại sốt sắng nơi Khấu Biên Thành ở không một bóng người, cũng không biết gã đã đi đâu.
Đối với người từ nhỏ đã khảm vào trong lòng, những ngày xa cách này, y vẫn luôn tha thiết mong nhớ, chẳng lúc nào ăn ngon ngủ yên.
Mắt không thấy ngựa xe nườm nượp, tai không nghe người qua đường tấp nập, Lộc Lâm Xuyên vật vờ trên đường như mất hồn. Nào ngờ nửa đường Thiện Tiểu Hổ nhảy ra, hệt như một kẻ lưu manh trêu ghẹo con gái nhà lành, chẳng chốc đã chọc giận được y.
Nhớ lại đủ mọi sỉ nhục trong trại kỹ ngày ấy, y tức thì ba máu sáu cơn, rút kiếm đuổi giết một chặng, chẳng hề nhìn ra Thiện Tiểu Hổ toe toét chạy đông chạy tây, thực ra là cố ý dẫn mình tới nơi nào đó. Đến khi xung quanh mỗi lúc một hoang vắng, mới nhận thức được có điều uẩn khúc.
Y cấp tốc khựng lại cước bộ, thấy xa xa một bóng dáng quen thuộc, lại gần mà trông mới nhận ra người kia là Diệp Thiên Lang!
Nhất thời vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, trong đầu muôn vàn ý nghĩ vụt qua. Hoang đường nhất chẳng gì hơn Bao Công Diêm La[3] nơi địa phủ gặp phải Diêm vương sống chốn trần gian, ấy thế mà lại có phần e dè hắn, chẳng xét chẳng hỏi, cứ thế tùy tiện đuổi về.
"Thám hoa, nợ cũ ngày sau tính cũng chưa muộn, hôm nay chúng ta liên thủ, cùng lấy đầu Diệp Thiên Lang dưới kiếm này trước, được không?" Chẳng hay Thiện Tiểu Hổ từ đâu chui ra, xách theo một thanh trường đao, thu lại sự bướng bỉnh, tính trẻ con ngả ngớn ngày thường, bày ra vẻ mặt nghiêm túc quả thực nom cũng khá anh tuấn.
Nhưng Lộc Thám Hoa còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói khác đã thay y đáp lời:
"Được."
Tiếng "được" này chẳng phải từ ai khác, mà phát ra từ Diệp Thiên Lang.
Bị Đào Yêu lấy vị trí mộ phần La Vọng lừa ra hồ Lang Giác, hiện giờ lấy một địch bốn, lâm vào vòng vây trùng điệp, Diệp Chỉ huy sứ mắt không hoảng, lòng không loạn. Thấy mắt phượng của hắn liếc xéo, mày nhíu lại, những ngón tay trắng như ngọc khẽ vén mái tóc dài buông xõa, khuôn mặt trước giờ kiệm nói cười ấy thế mà lại nở một nụ cười cực kỳ cổ quái.
Xung quanh có luồng gió ma nổi lên, khi không bỗng chốc sầm sì, mà vẻ tươi cười kia hoàn toàn chẳng phải ra vẻ quyến rũ, trái lại tự mang trong mình một loại sức hút ma mi chấn động tâm can, rạng rỡ diễm lệ hơn cả hoa đào trong nắng.
Lộc Lâm Xuyên không cần nghĩ ngợi, lập tức rút kiếm đâm tới. Thiện Tiểu Hổ bên cạnh lại có chút rụt rè, ngẫm thấy phe mình người đông thế mạnh, họ Diệp này chẳng qua chỉ mới khôi phục được ba phần công lực, như hổ gãy vuốt, báo mất nanh, quả thực không có khả năng giao chiến, bèn đánh bạo quát to: "Ngươi 'được' gì chứ? Chết đến nơi rồi mà ngươi còn cười được?"
"Bổn tọa đang định mời Thám Hoa ôn chuyện, hôm nay Thám Hoa lang không mời mà tới, đỡ rất nhiều công sức cho ta, quả đúng là chuyện tốt." Ánh buốt trên đầu ngón tay xoay chuyển, đáy mắt lóe lên vẻ mỉa mai tàn nhẫn, Diệp Thiên Lang đi ngược hẳn với thái độ ôn hoà khi ở hồ Lang Giác, bỗng chốc trở lại thành thứ vũ khí giết người cao xa vời vợi, khiến người khiếp đảm chốn nhân gian.
Mắt phượng quét qua đám người, nhấn nhả mạch lạc từng chữ một: "Các ngươi thật tưởng rằng bổn tọa bị thương nặng, chỉ có ba phần công lực? Các ngươi thật sự cho rằng chỉ dựa vào đám người các ngươi, là có thể giết được bổn tọa sao?"
Chú thích:
[1] Ngũ độc: Tham lam, giận dữ, u mê, ngạo mạn, ngờ vực (Tham, sân, si, mạn, nghi)
[2] Mộng cao đường: Ý chỉ giấc sau chuyện ân ái phòng the.
[3] Bao Công Diêm La: Ý chỉ người thanh liêm chính trực.