Vô Tình Vật

Chương 36:




Chuyển ngữ: Bowr
Biên tập: Trần
"Tuy kinh thành không có chỗ dung thân cho con chó thiến già cỗi này, nhưng Mãng Cổ Nhĩ Thái đã nghe tiếng tăm của Diệp Chỉ huy sứ từ lâu." Hoàng Thái Cực có tay sai cài vào ngay dưới mí mắt Thiên tử Đại Minh. Đại Bối lặc Mãng Cổ Nhĩ Thái hiển nhiên nắm rõ ngôn hành cử chỉ của vị Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ này như lòng bàn tay. Dĩ vãng tuy rằng người này bất trung bất nhân, thay mấy đời chủ, nhưng nay thấy võ công của hắn trác tuyệt, danh xứng với thực, quả cũng sinh lòng chiêu mộ.
Mãng Cổ Nhĩ Thái lệnh cho người lấy cung tên, cầm tên trong tay, đầu mũi tên sắc lạnh hướng thẳng vào mặt Diệp Thiên Lang.
"Ta có thể tha chết cho nhà ngươi, chẳng những vậy còn có thể đảm bảo vinh quang hiển hách lẫn vinh hoa phú quý cho nhà ngươi." Gã biết đối phương đã bị trọng thương kiệt sức, không còn đường lui. Khóe miệng nhếch lên cười, gàn ép: "Chỉ cần ngươi chịu cạo đầu tết đuôi sam, đầu hàng Hậu Kim."
Kẹt giữa trận vây Cai Hạ, nơi tuyệt cảnh tứ bề khốn đốn, Diệp Thiên Lang vẫn chẳng màng liếc Mãng Cổ Thái Nhĩ lấy một cái, cứ chỉ trân trân trông về phía Khấu Biên Thành. Vẻ mặt lãnh đạm như thường, lời thốt ra lại dứt khoát rõ ràng: "Không đầu hàng."
Ngay khi lời ấy cất lên, Mãng Cổ Nhĩ Thái đã rút trường cung ra, bắn một tên.
Mũi tên này găm thẳng vào cánh tay phải, xuyên qua cả xương.
Lực của mũi tên bay tới khiến người nọ phải lảo đảo lùi một bước. Khấu Biên Thành không khỏi nhíu mày, lại thấy hắn loạng choạng suýt ngã rồi đứng vững, tự mình chầm chậm rút mũi tên nhuốm máu đầm đìa ra. Ánh mắt vẫn lạnh lẽo buốt giá nhường ấy, nhìn thẳng về phía bên này.
Ngay khi bốn mắt giao nhau, Khấu Biên Thành bỗng dưng nhớ tới hôm Thiện Tiểu Hổ tỉnh dậy, gã đích thân nói với cậu ta rằng Lộc Lâm Xuyên đã chết.
Cơ thể bị gãy vài chiếc xương sườn nhất thời không thể cử động, cậu ta gập khuỷu tay lên che mắt mình lại, rốt cuộc vẫn chẳng thể ngăn được giọt lệ nam nhi trượt dài trên mặt.
Ngẫm lại, lời Diệp Thiên Lang nói chẳng sai. Sư phụ là giống bạc tình, ấy vậy mà đồ đệ lại là nòi si dại đắm đuối. Khi xưa, gã phá lệ thu nhận đệ tử quả thực cũng có toan tính riêng, không phải vì vừa mắt cá tính của đứa trẻ này, mà bởi những gì cậu ta từng trải qua khá giống với bản thân gã mười năm trước.
Giống tuy có giống, rốt cuộc lại là hai loại người khác hẳn nhau. Thiện Tiểu Hổ sẽ không đi theo lối mòn của Khấu Biên Thành, mà gã thì cũng chẳng thể sống chân thành ngay thẳng, có tình có nghĩa như vậy.
Trước khi đi, gã bỏ lại một câu cho cậu ta: Đi hay ở là tùy con, ta sẽ không cản.
Cũng chẳng nhớ đối phương đã đáp lại thế nào, có lẽ là giận dữ chửi rủa gã.
"Cản thì sao chứ? Đáng đời ông quạnh quẽ cô độc... Đáng đời ông đến cả người mình yêu nhất cũng chẳng giữ được."
Mãng Cổ Nhĩ Thái lại rút tên khác tra vào cung, lạnh mặt ép hỏi: "Tại sao không đầu hàng?"
Diệp Thiên Lang thản nhiên ném mũi tên xuống đất, thoáng liếc qua chỏm đầu sáng loáng của gã, rồi dùng ngón tay đẫm máu vén một lọn tóc đen xõa ra của mình lên.
Sóng mắt lượn lờ nơi đuôi tóc, ba phần kiều diễm bảy phần kiêu ngạo. Bên môi nở nụ cười giễu cợt: "Đồng tiền đuôi chuột gáo hói nửa[1], phong tục xấu xí của dân mọi, quá chướng mắt."
"Chết đến nơi rồi còn dám buông lời xằng bậy!" Mãng Cổ Nhĩ Thái điên tiết bắn thêm một tên nữa, khác chi dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, chẳng mảy may tốn sức.
Mũi tên găm trúng đầu gối trái. Khấu Biên Thành thấy người đó rốt cuộc buộc phải quỳ một chân chống đất, nhưng chỉ chốc lát sau đã chật vật tự đứng dậy, lại một lần nữa hiên ngang trong gió.
Không hiểu sao gã lại nhớ tới một chuyện cũ cách đây nhiều năm. Khi đó Lộc Lâm Xuyên chỉ mới bảy, tám tuổi, một hôm cứ nằng nặc bám lấy gã đòi dẫn đi xem một vị thân hào rước dâu.
Dọc đường kèn trống tưng bừng náo nhiệt, Lộc Lâm Xuyên bé tẹo teo trà trộn vào trong đám đông vây xem, hùa theo vỗ tay. Bản thân gã vốn chẳng mấy mặn mà, cho đến khi vị tân lang tướng mạo tầm thường kia đá mở cửa kiệu, một trận gió quỷ dị bất chợt ùa đến, tốc khăn voan đỏ của tân nương lên.
Khiến người ta khí huyết dâng trào, tay chân lạnh ngắt.
Khiến người ta sớm chiều tương tư.
Thực chất, sau này gã cũng chẳng còn nhớ nổi bộ dạng của vị tân nương đó nữa. Gã chưa từng nghĩ đến, cũng chưa bao giờ có dự tính một mai sẽ đội mũ ô sa, khoác áo bào Trạng nguyên, vợ đẹp con khôn, gia đình mỹ mãn. Ấy vậy mà, tại một địa điểm lẫn thời điểm chẳng mấy đẹp đẽ thế này, đối mặt với người ấy, với cặp mắt ấy, gã lại chợt hoàn hồn. Gương mặt nhìn thấy dưới khăn voan đỏ ngày đó, chính là hắn.
Biết rằng kẻ này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Mãng Cổ Nhĩ Thái cũng chẳng buồn lôi kéo thêm nữa, dứt khoát không vòng vo, dồn ép cưỡng đoạt: "Giao xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Diệp Thiên Lang lảo đảo mấy bận mới có thể đứng vững, lấy ra một viên đá màu nâu đỏ từ trong lồng ngực, chậm rãi cầm trong tay giơ lên.
"Đây... đây chính là xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương sao?" Mãng Cổ Nhĩ Thái thấy bảo vật quý hiếm này thì vui mừng khôn xiết, nhìn lăm lăm thúc giục: "Mau! Giao nó cho ta!"
Chẳng ngờ Diệp Thiên Lang siết chặt lòng bàn tay, huy động chút nội lực ít ỏi còn sót lại trong mạch, thẳng tay bóp xá lợi thành bột phấn.
Khớp tay từng chút nới lỏng, bụi hồng từng luồng tan theo gió.
"Diệp Thiên Lang!" Thấy vật báu sắp đoạt được tới tay chớp mắt đã biến thành hư không, Mãng Cổ Nhĩ Thái nổi cơn cuồng nộ, dứt khoát bắn một mũi tên khác.
Mũi tên này trúng ngay ngực trái, Khấu Biên Thành nhìn thấy người đó hộc ra cả búng máu tươi. Rành là không chịu quỳ, nhưng cơ thể mềm nhũn, buộc phải quỳ xuống.
Khoảnh khắc đầu gối tiếp đất, hắn nhướng mắt trông về phía gã, khóe môi khẽ nhếch, hô lên: "Ngô Hoàng... vạn tuế..."
Nếu không phải cảnh tượng trước mắt quá đỗi thê thảm, Khấu Biên Thành chắc hẳn sẽ bật cười. Tiếng hô "vạn tuế" này kỳ thực là đang rắp tâm chọc giận gã, rõ ràng điều hắn muốn nói chính là: Hôm nay ta không dâng xá lợi ra, chắc gì anh đã có thể lên làm hoàng đế...
Bất giác nhớ lại lần đầu tiên hai người làm tình ở động nước Yến Uyển, người này cũng ngang ngược vô lý như vậy. Rõ là đã lên đỉnh cực lạc, lại vẫn cứ trưng ra bản mặt lạnh tanh, túm lấy của quý của gã mà hỏi vặn lại: Anh buông được sao?
Được, buông, được, buông. Thiền ngữ có câu, có buông có được, buông được mới có thể đạt được, không gì không thể buông mới có thể không gì không đạt được.
Vỏn vẹn hai chữ tưởng chừng đơn giản, nhưng lại thâm sâu khôn lường. Căn nguyên nhân quả trong ấy, bên nào nặng nhẹ, dẫu tu hành ngàn năm cũng khó lòng nhìn thấu.
"Vạn tuế..."
Mí mắt Diệp Thiên Lang khe khẽ rung rinh, lồng ngực chầm chậm phập phồng, dường như chưa chết hẳn.
Không đành nhìn tiếp nữa, Khấu Biên Thành khép mắt lại. Lòng cấn từng cơn đau nhói kỳ dị, vô hình vô dạng mà lại hiển hiện ở đó. Khỏi nói chính gã cũng cảm thấy hoang đường, chuyến này nào có mang theo khuyên tai, chẳng lẽ vật bé nhỏ ấy đã bén rễ nảy mầm, hòa vào trong lồng ngực gã rồi hay sao?
"Vạn vạn tuế..."
Diệp Thiên Lang bỗng nhiên gục đầu xuống, thân trên vẫn thẳng tắp không ngã, chẳng hay đã chết hay chưa.
Lại chẳng nỡ không nhìn, vừa mở mắt liền nhìn thấy Ngụy Trung Hiền đã sợ tới bất tỉnh nhân sự. Mãng Cổ Nhĩ Thái có vẻ cũng không có ý định làm thịt một con chó già hấp hối, nhưng lại một lòng muốn giết Diệp Thiên Lang cho hả giận. Chỉ nghe thấy gã quát to: "Tưởng được chết đơn giản thế sao? Nào có hời như vậy. Ta muốn ngũ mã phanh thây Diệp Thiên Lang nhà ngươi!"
Mệnh lệnh của Đại Bối lặc chính là khuôn vàng thước ngọc, năm quân sĩ người Mãn trong bộ giáp Chính Lam Kỳ bất thình lình nhảy ra khỏi đội hình, đồng loạt quàng dây thừng tròng vào ngựa, định trói cổ và tay chân Diệp Thiên Lang lại.
Ngay cả binh lính người Hán cũng cảm thấy cảnh tượng phanh thây này vô cùng kinh hãi, đang định nhắm mắt, lại thấy một bóng người chợt lao ra như một cơn gió lốc. Chừng như cướp lấy dây thừng không kịp, gã bèn dứt khoát dùng sát chiêu, nhổ cỏ tận gốc. Lực tay tạo ra một luồng gió lớn như sóng cả lật thuyền, từ xa đã dội cho ba tên trong số đó hộc máu. Chiêu sau lại càng ngang ngược, như lửa lan đồng cỏ, lấy một địch năm hãy còn dư sức.
"Khấu Biên Thành, ngươi làm cái gì vậy?" Thấy năm chiến binh Hậu Kim không kịp trở tay, cũng chẳng thể chống đỡ, lần lượt bị đối phương đánh trọng thương, Mãng Cổ Nhĩ Thái cả giận nói: "Lẽ nào ngươi định phản bội lại giao ước của chúng ta hay sao?"
Một tay quấn giữ năm sợi dây thừng, Khấu Biên Thành đã ở trước mặt Diệp Thiên Lang. Lông mày gã nhíu chặt, dùng lực mạnh kéo cả năm người đã kiệt sức nhất loạt ngã nhào xuống đất không dậy nổi. Gã thoáng híp mắt, ngữ khí buốt lạnh: "Đây là địa bàn của người Hán, non sông của người Hán, há lại để cho đám người Mãn các ngươi tác oai tác quái."
Mãng Cổ Nhĩ Thái xưa nay hống hách nóng nảy, cơn tức hồi nãy còn chưa nguôi, sao có thể nhịn thêm chuyện chướng mắt nhường này nữa, lập tức hạ lệnh tàn sát quân Hán.
Hảo hán của Tứ Độc Bát Minh vốn dĩ nào chịu cúi đầu trước bọn Tác-ta Hậu Kim này, chỉ muốn đánh một trận hả hê thống khoái. Nhất thời tiếng chém giết dậy vang tứ phía, quân Hậu Kim và quân Đại Minh rút đao giao chiến, quện lại thành khung cảnh máu me hỗn độn.
Trong khói bụi mịt mờ, Diệp Thiên Lang loáng thoáng cảm nhận được có người bước tới trước mặt mình. Hắn thình lình mở bừng cặp mắt phượng, ánh mắt rực lóe như điện, thẳng tay rút mũi tên găm trước ngực mình ra, không chút do dự đâm vào vị trí trái tim của đối phương.
Trước khi chết còn phải dụ người ta tới, lừa lại một vố. Vả lại, lần này cuối cùng hắn cũng đâm đúng chỗ, không sai một li. Ai bảo Diệp Thiên Lang hắn trước giờ vẫn luôn là kẻ bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo vậy đấy. Nếu anh đã chẳng thể mặc cho đôi ta trọn kiếp không gặp lại, vậy ta đành đòi lấy kết cục sống không chung giường, chết chung huyệt đi thôi.
Muốn dồn kẻ kia vào chỗ chết, phải nỗi người cận kề cửa tử, lực tay yếu dần, mũi tên chỉ mới găm vào được một khoảng nông, chắc hẳn chưa thể gây ra tổn thương chí mạng.
Khoảnh khắc rút cán tên khỏi lồng ngực, chẳng thấy chút máu chảy, trái lại từ miệng vết thương rỉ ra ánh hào quang tựa vụn vàng. Cả người dần được bao bọc trong một vòng ôm muôn vàn dịu dàng cùng vững chãi, tựa như mỡ dê mỡ lợn trơn mềm, ấm áp, khiến người ta an lòng thỏa mãn không sao tả xiết.
"Cớ... cớ sao..." Ánh vàng quanh người càng rạng, Diệp Thiên Lang nhìn xuống vết thương trên ngực đang dần lành lại, lòng chợt tỏ.
Gần như cùng lúc, người kia nhẹ nhàng nâng lấy mặt hắn, hôn lên mày mắt, cũng hôn lên cả má môi, cười nói: "Ta vẫn... chẳng đành buông."
Chợt ngộ ra.
Quân Đại Minh và Hậu Kim đang giao chiến gay gắt, bị ánh vàng chẳng hay từ đâu tới chói lòa con mắt, không khỏi lũ lượt gác lại đấu đá, cùng trông về phía vầng sáng ấy.
Khấu Biên Thành không né tránh, trái lại còn đón lấy mũi tên của Diệp Thiên Lang đâm tới, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng.
Ánh vàng mỗi lúc một mãnh liệt, rồi tỏa thành một chùm sáng bảy mày rực rỡ, loang ra tựa như từng lớp gợn sóng, tráng lệ vô ngần.
Hắn đã hiểu cớ gì mình có thể sống sót sau một nhát xuyên tim ngày hôm đó, cớ gì người kia nhất mực làm điều thừa thãi, đêm hôm đột nhập chùa Minh Lai trước khi xá lợi được chứng nghiệm thật giả, cớ gì vật báu cửa Phật vốn thiêu đốt chẳng hỏng lại có thể dễ dàng biến thành cát bụi trong tay mình như vậy...
Hóa ra vật báu cõi Phật muôn người ngấp nghé những ngày qua chỉ là đồ giả, còn xá lợi thật đã sớm bị gã giấu vào trong tim mình.
Hào quang lan tỏa đến đâu, vạn vật hồi xuân đến đó.
Đành rằng nụ hôn này miên man tình ý, xóa bỏ hết mọi nghi kỵ hận oán, hai người lại vẫn chẳng ai chịu ai, so kè hơn thua từng chốc không thôi.
Hắn đoạt lấy thời cơ, lần tìm kẽ hở hàm răng của gã rồi luồn lưỡi vào. Gã lại cắn mút đầu lưỡi ấy không chút e ngại, ngậm hẳn nó vào giữa răng, liên tục vờn bắt chơi đùa bằng tư thái bắt ba ba trong rọ; Chiêu sau dai dẳng, hôn đến ngạo ngược ngang tàng, chốc thì để răng va vào với lợi gã, chốc lại ra sức đưa đẩy đầu lưỡi vào sâu tận cuống họng. Gã đáp trả càng hung tàn dữ dội, cắn rách lưỡi đối phương, tức thì nếm được vị tanh ngọt đầy miệng.
Tất thảy thói đời gian nguy, dẫu là không cam lòng buông bỏ hay nhẹ lòng thứ tha đều dồn hết cả vào nụ hôn dài này. Sau cùng, cả hai cùng chung một dạ, dường như đều muốn thông qua môi lưỡi triền miên ấy, độc chiếm cả thân lẫn tâm, nhung nhớ lẫn niệm tưởng, kiếp này lẫn kiếp sau của đối phương làm của riêng mới thỏa lòng.
Nghiệp ác chồng chất kiếp này, ắt sẽ gặp quả báo tương ứng kiếp sau. Kẻ gian dâm sẽ đọa vào cõi súc sinh, kẻ trộm cướp đọa vào cõi ngạ quỷ, kẻ sát nhân đọa vào cõi địa ngục.
Đọa vào cõi nào đều không quan trọng, chỉ muốn cứ vậy cùng người luân hồi sinh diệt, đời đời kiếp kiếp triền miên.
Một tên lính Hậu Kim tỉnh dậy trước nhất sau cơn mê, thấy quân Đại Minh và Hậu Kim kẻ bất tỉnh người chết, nằm la liệt dưới đất như ngả rạ, ngay cả Đại Bối lặc cũng chưa tỉnh lại. Anh ta nhất thời nảy lòng tham, định nhân lúc hỗn loạn, lén giết chết hai kẻ Khấu Diệp để lập công.
Nhưng tìm kiếm giữa đám người sống người chết ngổn ngang đầy đất khắp lượt, lại phát hiện có lẽ đôi người ấy đã sớm dắt tay mà đi, nào còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Những tay lính cầm vũ khí tắm máu lần lượt đổ gục xuống, mà đôi uyên ương ở chính giữa vầng hào quang lại như bỏ mặc tất thảy mà trao nhau nụ hôn nồng nàn mãnh liệt.
Ráng chiều buông xuống, núi Thương xa xăm, chim mỏi về rừng, cạnh bên chỉ có con sông dài sóng vỗ cuồn cuộn, vĩnh viễn xuôi dòng về phía trước.
Năm 1627 Công nguyên, Ngụy Trung Hiền bị đày đến Phụng Dương trông coi lăng tẩm, nửa đường sợ tội treo cổ tự sát. "Ban chiếu phanh thây, đầu treo Hà Gian." [Ngụy Trung Hiền truyện - "Minh Sử"]
Năm 1629 Công Nguyên, Lý Tự Thành "bắt trói huyện lệnh đòi lương thực, giết quan lại, tạo phản." Từ đó giết quan khởi nghĩa, tập hợp dân đói phát động binh biến. ["Tiểu Thiển kỷ niên phụ khảo"]
Năm 1636 Công nguyên, Hoàng Thái Cực xưng đế ở Thẩm Dương. "Cúng tế trời đất, nhận lễ tôn hiệu, ấn định quốc hiệu Đại Thanh, niên hiệu Sùng Đức." [Thái Tông bản kỷ đệ nhị, quyển ba "Thanh Sử Cảo"]
Tháng ba năm 1644 Công nguyên, Lý Tự Thành đánh vào Bắc Kinh. "Đến núi Môi, đã thấy tiên đế tuẫn tiết vì xã tắc." Nhà Minh vong theo Sùng Trinh Đế. ["Khải Trinh ký văn lục"]
Tháng tư năm 1644 Công nguyên, Ngô Tam Quế đầu hàng nhà Thanh, bắt tay với Đa Nhĩ Cổn đánh bại Lý Tự Thành. "Đuổi cùng diệt tận, chỉ có bốn vạn kỵ binh hồi kinh, bộ binh mất sạch." Quân Thanh từ cửa Sơn Hải tràn vào. ["Táo Lâm tạp trở"]
Tháng mười năm 1644 Công nguyên, Hoàng đế Thuận Trị dời đô đến Bắc Kinh, vẫn giữ quốc hiệu Đại Thanh, niên hiệu Thuận Trị, cúng tế trời đất tông miếu xã tắc. "Từ rày đóng đô tại Yên Kinh, bình định Trung Quốc." ["Thanh thế tổ thực lục"]
Hết chính truyện.
Tác giả có lời:
130.000 từ trong bốn tháng, hổng ai có tốc độ chậm như vậy luôn á! Cảm ơn mọi người đã đu hố tới tận đây, và cả những bạn vẫn luôn âm thầm ủng hộ. Cuối cùng cũng hết rồi, tốt quá!
Bản thân tôi, có thể coi như là nửa "fan nhà Minh" không đạt chuẩn, tại sao lại nói là nửa? Bởi vì bản thân nhà Minh cũng khá mâu thuẫn, vừa là "hoàng đế đích thân trấn thủ cửa quan" hào hùng bi tráng, mặt khác lại cổ hủ cứng ngắc, không biết điều đình tiến lui.
Tổng quan nhà Minh suốt hai trăm năm có hai sự kiện gợi ấn tượng sâu sắc nhất như sau:
Một là "Trận Quảng Ninh vào năm Thiên Khải thứ hai", trên Baidu có đoạn viết:
Phó tư lệnh thủ thành của Tây Bình - La Nhất Quán chờ viện binh mà không thấy tới, ông ta quỳ xuống trên tường thành, hướng về Bắc Kinh, hô: "Thần đã gắng hết sức rồi." Sau đó tự sát. Tham tướng Hắc Vân Hạc, du kích Lý Mậu Xuân, Trương Minh Tiên và các tướng khác lần lượt tử trận, cho đến khi quân Minh bị diệt hoàn toàn.
Vỏn vẹn đôi dòng nhưng đọc lên lại khiến ta máu nóng cuộn trào, vậy nên ở chương 35, tôi cũng nhắc qua một câu vậy.
Sự kiện thứ hai là, khi quân Thanh nam tiến, Tiền Khiêm Ích dẫn đầu một nhóm người tự xưng là sĩ tử Nam Minh[2] có khí phách, đội mưa mở cửa thành quỳ xuống nghênh đón. Theo dã sử ghi lại, vợ ông ta là Liễu Như Thị tức điên, bắt ông ta cùng mình nhảy sông đền nợ nước. Sau cùng, Tiền Khiêm Ích cảm thấy "nước quá lạnh", không dám nhảy.
Khí phách hay không, khác nhau ở chỗ đó.
Bản thân tôi từ nhỏ đã thích giấu tiểu thuyết của Kim Cổ Lương Ôn[3] dưới sách giáo khoa để qua mặt giáo viên, chưa kể có thời gian tôi còn phát cuồng với "Khách sạn Tân Long Môn" của Từ Khắc và "Đông Tà Tây Độc" của Vương Gia Vệ.
Bởi lòng riêng tác quái, vậy nên trong truyện có liễu bách đại mạc, gió tây rượu mạnh, còn có cặp chị em chơi ô môi... Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là cặp đôi bạc tình tương ái tương sát.
Tất nhiên giờ không còn nhiều người viết và coi truyện võ hiệp nữa rồi, nhưng chí ít bộ truyện này đã làm tròn được giấc mộng giang hồ "tiêu diêu tự tại, ân oán rạch ròi" của cá nhân tôi. Cũng tự thấy tốt hơn bộ "Túy Tử Đương Đồ" trước một chút:D
Qua bộ truyện này, xin tri ân đến những tác phẩm võ hiệp kinh điển khi xưa đã từng lay động lòng tôi (thực ra, ý định ban đầu của tôi là viết một bộ H nặng đấy, khụ khụ).
Cảm ơn mọi người, cúi chào!
Hẹn gặp lại các bạn trong những hố tiếp theo hay hơn.
Chú thích:
[1] Gốc: Kim tiền thử vĩ. Là cách người Hán gọi kiểu tóc của người dân tộc Mãn: Cạo sạch toàn bộ tóc bốn phía đỉnh đầu, chỉ chừa lại phía sau gáy một nhúm nhỏ khoảng bằng đồng tiền, thắt thành bím tóc nhỏ dài. Bím tóc này có thể xỏ qua lỗ vuông của đồng tiền mới được xem là chuẩn mực, nhìn giống như đuôi chuột.
[2] Triều đại Nam Minh là chính quyền do con cháu nhà Minh lập ra ở phía nam Trung Quốc sau khi triều Minh bị diệt
[3] Bốn tác giả tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng: Kim Dung, Cổ Long, Lương Vũ Sinh, Ôn Thụy An.
Lời kết
Vẫn còn ngoại truyện! Vẫn còn ngoại truyện! Vẫn còn ngoại truyện đó nha! Sau hơn một năm, cuối cùng cũng có thể đặt dấu chấm hết cho bộ này. Đây quả là một cửa ải cam go của mình, quá trình tuy gian nan, vất vả nhưng cũng tích lũy thêm cho mình thêm rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm. Vô Tình Vật cũng sắp có sách xuất bản tiếng Trung rồi, không biết có thêm ngoại truyện mới hay không, nếu có thì mình cũng sẽ cập nhật thêm. Có thể hơi xa vời, nhưng mình vẫn mong một ngoại truyện nhắc đến Thiện Tiểu Hổ và Lộc Lâm Xuyên. Cặp đôi này đem đến cho mình hình dung về hai đứa trẻ, lần lượt đại diện cho tình cảm và lý tưởng thuần khiết giữa thời loạn. Tình cảm vẫn luôn tồn tại, len lỏi giữa mênh mông cát vàng, giữa đao kiếm giao tranh, bất chấp hoàn cảnh, nhưng cũng lại không ngừng bị tước đoạt đi... Lý tưởng lại luôn kẹt trong bế tắc, bị che mắt, bị lừa gạt, sau cùng lìa trần trong vô vàn đau đớn lẫn nuối tiếc. Kết truyện rồi mà cảm xúc của mình vẫn cứ hoài mông lung ngổn ngang, cảm khái về một thời đại suy tàn. Sau cùng Khấu Biên Thành giữ được chữ tình, Diệp Thiên Lang cầu được chữ an, đã coi như là có hậu lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.