Vợ Trước Chưa Quá Hạn

Chương 3:




Buổi tối Lý Thái cùng Ngải Hiểu Giai đi xem chiếu phim xong, anh liền đưa Ngải Hiểu Giai về nhà.
Lý Thái rõ ràng cảm thấy trên mặt Ngải Hiểu Giai đã không có nụ cười ban ngày, hơn nữa thời điểm xem phim càng lộ vẻ vô hồn, giống như bộ phim này rất nhàm chán, coi như Lý Thái có ngu nữa cũng biết tối nay anh hẹn, Ngải Hiểu Giai cũng không phải là cao hứng, hơn nữa cô cũng không thích xem bộ phim này.
Chỉ là tại sao lúc ban ngày cô còn phải làm bộ như rất thích, sau đó còn cười đón nhận lời hẹn của anh đây?
Đưa Ngải Hiểu Giai về đến cửa nhà, Lý Thái không nhịn được hỏi cô " Tối nay cô có chuyện không vui sao?"
Nghe Lý Thái nói như vậy, cô mới biết thì ra cả buổi tối cô cũng không cho anh sắc mặt tốt.
"Thật xin lỗi, tôi. . . . . ." Ngải Hiểu Giai cũng không biết nên giải thích như thế nào, cô đáp ứng anh cũng chỉ bởi vì Đoạn Tuấn Hiền mà thôi.
"Có phải hối hận đã đi xem chiếu bóng cùng tôi hay không?" Anh đã chọn một bộ phim mà cô không thích xem sao, nhưng anh cảm giác được nguyên nhân không phải là bởi vì vậy.
Ngải Hiểu Giai thở dài "Không phải bởi vì bộ phim, trên thực tế bởi vì tôi có một ít chuyện riêng mà phiền lòng thôi, tôi dã làm ảnh hưởng đến anh đúng không?"
Mặc dù Lý Thái không biết nguyên nhân là gì, nhưng vẫn có thể tha thứ "Không sao á..., tối nay cô chịu theo tôi ra ngoài, tôi đã rất vui vẻ rồi."
Ngải Hiểu Giai cảm thấy rất thật xin lỗi "Bằng không lần sau tôi lại mời anh ăn cơm được chứ?"
Lý Thái liền cảm thấy vui mừng, không nghĩ tới có thể có cơ hội hẹn cô lần nữa "Được, cô nhất định phải nhớ lời cô đã nói nha."
Cô buồn cười gật đầu "Nhớ."
"Vậy tôi đi trước, cô nên vào nhà đi thôi." Lý Thái mặc dù rất muốn vào trong nhà Ngải Hiểu Giai ngồi một chút, nhưng lần đầu tiên đưa cô về nhà, anh còn không dám nói lên yêu cầu gì.
Ngải Hiểu Giai đưa mắt nhìn Lý Thái rời đi, liền trở lại trong nhà, cô cuối cùng cũng có thể buông lỏng mình nằm ở trên giường rồi.
Trên thực tế Ngải Hiểu Giai cũng không hiểu, tại sao hôm nay lại bởi vì muốn cho Đoạn Tuấn Hiền nhìn thấy mình có người theo đuổi, liền tùy tiện đồng ý cuộc hẹn của Lý Thái, cô biết sau này muốn thoát khỏi Lý Thái sợ rằng có chút khó khăn, nhưng còn Đoạn Tuấn Hiền đây?
Cô ban ngày lợi dụng Lý Thái phủi sạch quan hệ cùng Đoạn Tuấn Hiền, thì sắc mặt của anh giống như không tốt lắm, Đoạn Tuấn Hiền để ý chuyện Lý Thái hẹn cô sao, hay vẫn cảm thấy cô chướng mắt? Vẫn cảm thấy cô không nên xuất hiện ở trước mặt anh đây?
Ngải Hiểu Giai từ trên giường ngồi dậy, vỗ vỗ gò má của mình, "Không cần suy nghĩ lung tung nữa, đây là không thể nào, chúng ta đã kết thúc."
Cô không thể để cho mình lại trở về tình cảnh năm đó, Ngải Hiểu Giai không thể nào nghĩ tới, nếu cô lần nữa bị đuổi ra khỏi nhà, năm năm này cô trải qua không dễ dàng gì, để cho cô quên mất Đoạn Tuấn Hiền, chính là một chuyện vô cùng khó khăn, cho nên cô không muốn tiếp tục yêu Đoạn Tuấn Hiền.
Kể từ Đoạn Tuấn Hiền xuất hiện sau khi Ngải Hiểu Giai đều sẽ nhớ tới hắn, có lúc có thể nghĩ một buổi sáng, có lúc lại muốn một buổi tối, nghĩ đến không ngủ được, nghĩ đến cô đều đã mơ hồ, Ngải Hiểu Giai hỏi mình tại sao có thể như vậy chấp nhất? Chẳng lẽ mình lại muốn muốn tới gần Đoạn Tuấn Hiền, muốn đối với anh biểu đạt tình yêu rồi sao?
Ngải Hiểu Giai cảm giác nhất định là mình điên rồi, lại có thể muốn nghĩ đến những thứ này.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Đoạn Tuấn Hiền phải trở về Tổng Công Ty họp, cho nên công việc ở bên công ty địa ốc để đến buổi tối xử lý.
Đoạn Tuấn Hiền vẫn làm thêm đến chín giờ mới đem đống công việc này hoàn tất xong, trong thang máy anh gặp cảnh vệ đang muốn xuống lầu .
"Tổng giám đốc khỏe."
"Người của công ty cũng đã về hết rồi chứ?" Đoạn Tuấn Hiền chỉ thuận miệng hỏi một chút, anh vẫn cho là mình là người ở lại công ty trễ nhất .
Cảnh vệ lắc đầu "Còn không có, Ngải tiểu thư phòng kế hoạch vẫn còn ở lại làm thêm giờ."
Ngải tiểu thư? Là Ngải Hiểu Giai đi, Đoạn Tuấn Hiền lập tức cau mày, sao cô còn làm thêm giờ?
"Vị Ngải tiểu thư này rất liều mạng, thời điểm vừa có chuyên án liền bắt đầu làm thêm giờ, có một lần tôi phát hiện, cô ấy vẫn còn ở công ty một đêm, ban ngày tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói bởi vì muốn sửa đổi phương án thiết kế nên phải làm thêm giờ, tôi cảm thấy được cô ấy thật cực kh , thân là tổ trưởng nhưng tất cả trách nhiệm đều muốn gánh lấy." Cảnh vệ đối với cố gắng của Ngải Hiểu Giai thì vô cùng tán thưởng.
Đoạn Tuấn Hiền đối với những thứ này cũng không rõ ràng, ấn tượng của anh đối với Ngải Hiểu Giai chỉ dừng lại ở thời kỳ đi học, khi đó cô cũng rất liều chết, bởi vì thật vất vả mới thi đậu đại học, Ngải Hiểu Giai dựa vào học bổng cùng tiền làm thêm của mình mà học xong đại học, ngay cả sau khi bọn họ cưới nhau, Đoạn Tuấn Hiền tính toán giúp cô, cô đều không muốn.
Lúc đại học Ngải Hiểu Giai nói qua, cô là người nhà nghèo, không cha không mẹ, không dựa vào chính mình thì cũng không có người nào có thể giúp cô, anh vì những lời này của cô, nên anh có ý niệm muốn kết hôn cùng cô, chỉ là không ngờ cuối cùng bọn họ lại ly hôn.
Đoạn Tuấn Hiền không chút do dự nhấn tầng lầu phòng kế hoạch, anh muốn đi xem Ngải Hiểu Giai một chút.
Ngải Hiểu Giai không biết tối nay còn phải làm thêm đến mấy giờ, tài liệu trên tay cũng chỉ mới chuẩn bị được đến một nửa, mà bây giờ đã chín giờ rồi, bởi vì gần đây nhận được rất nhiều hợp đồng, mà trên tay tổ cô thì lại có ba cái, cho nên phải thật vất vả không chịu nổi.
Trước kia công ty còn không có đổi chủ, trên tay có thể có một chuyên án thì cũng đã không tệ, nhưng mà bây giờ lập tức có tới ba.
Ngải Hiểu Giai không khỏi có chút oán hận Đoạn Tuấn Hiền, anh biết rất rõ nhận nhiều hợp đồng thì công việc sẽ nhiều hơn tại sao lại không mời thêm người? Hiện tại làm cho hai tổ phòng kế hoạch vội chết rồi, quản lý còn đặc biệt coi chừng cô, liều mạng giao ba phương án cho cô, làm hại cô cho tới bây giờ, cũng còn không có ăn bữa ăn tối.
Đoạn Tuấn Hiền ở ngoài cửa thấy Ngải Hiểu Giai vẫn nhíu mày, có phải là cô vô cùng mất hứng cùng mệt mỏi không.
"Sao còn không tan việc?" Đoạn Tuấn Hiền đi vào nói.
Ngải Hiểu Giai có chút kinh ngạc nhìn Đoạn Tuấn Hiền tại sao sẽ xuất hiện ở đây, chỉ là cái công ty này là của anh, lão bản muốn xuất hiện lúc nào đề có thể mà.
"Ừ." Cô nhàn nhạt trả lời một tiếng.
Vẻ mặt cùng giọng nói Ngải Hiểu Giai lạnh nhạt khiến Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy khó chịu, coi như bọn họ ly hôn, nhưng cũng có thể là bằng hữu đi!
"giờ tan việc đã sớm qua, cô có thể buông lỏng một chút." Đoạn Tuấn Hiền khuyên.
Trong nội tâm Ngải Hiểu Giai lại có chút phản kháng "Tôi cũng không phải là anh, có tiền mà có thể không cần làm việc."
Đoạn Tuấn Hiền cau mày, Ngải Hiểu Giai hiểu lầm anh là cái loại công tử chỉ biết phung phí sao?
"Công ty là nơi làm việc, điều này anh cũng biết, anh sẽ không lầm tưởng tôi ở cái công ty này, là bởi vì chơi thật vui mà thôi." Ngải Hiểu Giai biết anh không giống những người có tiền kia, anh là dựa vào thực lực của chính mình.
Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên biết, mới vừa rồi cô cố ý muốn ép anh đi khỏi nơi này, nhưng Đoạn Tuấn Hiền không giống như cô tưởng tượng lại rất vui mừng.
"Biết, là tôi sai lầm rồi, nếu như tổng giám đốc không có chuyện gì, thì có thể rời đi không? Tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành." Ngải Hiểu Giai hạ lệnh đuổi khách, ở công ty này mà dám đuổi Đoạn Tuấn Hiền đi, đại khái cũng chỉ có cô.
"Gần đây công ty có nhiều hợp đồng, trên tay cô có mấy cái?" Nhìn đống tài liệu dày trên mặt bàn, xem ra là phải làm thêm lâu rồi.
Nói đến đây Ngải Hiểu Giai liền tức giận "Anh biết rõ ràng phòng kế hoạch công ty không đủ nhân viên, anh cũng không cần nhận nhiều hợp đồng như vậy chứ, bằng không xin mời anh đi, hiện tại tôi cũng vội chết rồi."
"Công ty không nhận hợp đồng cũng sẽ chết, chẳng lẽ cô muốn công ty như trước khi bị thu mua sao? Hợp đồng nhiều, tiền thưởng của cô cũng cao không phải sao." Đoạn Tuấn Hiền nhìn tài liệu trên mặt bàn một chút, Ngải Hiểu Giai đã chỉnh lý xong một phần, từ mặt bàn, xem chẳng lẽ còn có một phần hoặc là hai phần chứ?
Ngải Hiểu Giai đối với Đoạn Tuấn Hiền như vậy, nhưng trong lòng vẫn vui mừng, bởi vì cô còn có quyến luyến đối với anh, nhưng cô biết loại quyến luyến này là không được, Đoạn Tuấn Hiền nên cùng cô như là người lạ mới đúng, mà không phải giống như bằng hữu nói chuyện phiếm.
Ngải Hiểu Giai rất lo lắng cô sẽ không khống chế được tình cảm của mình, cô có tình cảm đối với Đoạn Tuấn Hiền không phải là giả, tùy thời cô cũng có thể yêu anh lần nữa.
"Nhìn cô oán trách, tôi nên giúp cô thôi." Đoạn Tuấn Hiền mang cái ghế ngồi vào bên cạnh Ngải Hiểu Giai, muốn giúp cô sửa sang lại.
"Không cần, anh lại không biết phương án mà tôi nghĩ." Ngải Hiểu Giai liền lấy tài liệu từ trước mặt anh đi.
Đoạn Tuấn Hiền vẫn không giải thích đoạt lại lần nữa "Cô cho rằng, tôi là tổng giám đốc không tốt sao? Tôi hiểu ý của cô, hơn nữa nếu theo ý tưởng của tôi, phương án của cô sẽ được thông qua tương đối dễ dàng, không cần sửa lại."
Ngải Hiểu Giai sững sờ, như vậy cũng đúng, nhưng Đoạn Tuấn Hiền tại sao lại nhiệt tình như vậy?
"Tại sao phải giúp tôi?" Đoạn Tuấn Hiền nhìn cô, không phải lúc trước vẫn cón tức giận sao?
Đoạn Tuấn Hiền nở nụ cười "Bởi vì cô là người phụ nữ. . . . . Vợ trước!" Anh thiếu chút nữa thì nói câu giống trước kia, bọn họ còn ở chung một chỗ vẫn thường nói.
Ngải Hiểu Giai lúng túng cúi đầu xem tài liệu, phụ nữ? Nếu như bây giờ cô còn là phụ nữ của anh thì tốt.
Đoạn Tuấn Hiền sửa sang lại phần phương án thứ hai, mới phát hiện bộ phận phải thay đổi theo như Ngải Hiểu Giai nói.
Ngải Hiểu Giai vừa bắt đầu không phải quen, thế nhưng khi Đoạn Tuấn Hiền nói vấn đề mình thật sự sai, cô lại vùi đầu vào trong công việc rồi.
"Hiểu chưa?" Đoạn Tuấn Hiền ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Ngải Hiểu Giai cũng ngẩng đầu nhìn lên, nói với anh, lại phát hiện khoảng cách của hai người rất gần, "Hiểu. . . . . ."
Giữa hai người lúc trước còn có chút khoảng cách, hiện tại biến thành như chính mình ở trong lòng anh, chóp mũi cùng chóp mũi cũng chỉ chênh lệch một cm, lòng của Ngải Hiểu Giai đột nhiên nhảy lên rất nhanh, hai người đối mắt nhìn nhau .
Đoạn Tuấn Hiền cũng nhìn cô, qua nhiều năm như vậy, dung mạo Ngải Hiểu Giai giống như chưa từng thay đổi, vẫn luôn hấp dẫn anh, để cho anh có cổ kích động.
Đoạn Tuấn Hiền khẽ nghiêng đầu lên trước muốn hôn cô, Ngải Hiểu Giai nhận thấy được động tác của anh, vội vàng thối lui sau đó đứng lên, tâm bắt đầu lộn xộn lung tung, động tác vừa rồi của Đoạn Tuấn Hiền không phải là muốn hôn cô đi, nhưng là tại sao?
Bị Ngải Hiểu Giai cự tuyệt Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy có chút đáng tiếc, cũng có chút không thể làm gì.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Đoạn Tuấn Hiền nói xin lỗi, dù sao bọn họ dưới trạng thái như vậy anh không nên có ý nghĩ như vậy.
Ngải Hiểu Giai cũng không nói cái gì, chỉ đi tới đống hồ sơ bên cạnh leo lên cái ghế muốn cầm tài liệu ở trên tủ trước mặt, Đoạn Tuấn Hiền có chút bận tâm, muốn qua giúp cô cầm, nhưng Ngải Hiểu Giai cũng đã đem cái rương kéo ra, hơn nữa bởi vì vấn đề sức nặng khiến Ngải Hiểu Giai có chút không chống đỡ được.
Mắt thấy cái rương sắp rơi xuống, Đoạn Tuấn Hiền kinh sợ liền vội vàng tiến lên, đem Ngải Hiểu Giai từ trên ghế ôm xuống, cái rương liền rơi xuống đất.
"Cô không sao chứ?" Đoạn Tuấn Hiền cũng không thèm nhìn tới cái rương trên đất, chỉ tra xét trên người của cô có bị thương hay không.
Ngải Hiểu Giai còn chưa hoàn hồn nhìn đống tài liệu trên sàn nhà, lần trước lúc cô tìm kiếm cái rương này rõ ràng không có nhiều đồ như vậy, hiện tại tại sao nhiều như vậy.
"Có muốn tôi kéo cô hay không?" Đoạn Tuấn Hiền đem cô bảo hộ thật chặt ở trong ngực, nóng nảy hỏi.
Ngải Hiểu Giai nhìn về phía Đoạn Tuấn Hiền, vẻ mặt anh khẩn trương làm cho cô có chút kinh ngạc, anh giống như rất hồi hộp, khẩn trương như vậy, để cho cô cảm thấy ấm lòng, giống như trở lại trước kia, cô luôn không chú ý đường xá, mình được anh khóa thật chặt vào trong ngực.
Ngải Hiểu Giai khẽ mỉm cười, đoạn thời gian yêu Đoạn Tuấn Hiền là ngày tháng tốt đẹp nhất.
Đoạn Tuấn Hiền thấy cô mỉm cười, thiếu chút nữa bị Ngải Hiểu Giai dọa cho phát sợ, anh đều khẩn trương như vậy, đang hỏi cô có sao không, cô cái gì cũng không nói mà chỉ cười?
"Có phải đụng đến đầu hay không? Cô nói chuyện đi a!"
Ngải Hiểu Giai thu hồi nụ cười của mình, "Tôi không sao."
"Cô xác định sao? Cô hoạt động toàn thân một cái xem nào." Đoạn Tuấn Hiền không phải rất tin tưởng.
Cô không biết nên khóc hay cười "Anh đã ôm tôi xuống, tôi căn bản cũng không có đụng vào."
"Vậy thì tốt, sau này chuyện như vậy cũng không cần làm, đống kia nặng hơn so với cô nhiều, cô muốn lấy tại sao không mở miệng để cho tôi giúp cô?" Đoạn Tuấn Hiền chỉ trích cô.
Cô mới vừa chính là cảm thấy lúng túng, sao có thể để cho anh giúp một tay, Ngải Hiểu Giai rời đi lồng ngực Đoạn Tuấn Hiền, ngồi chồm hổm xuống sửa sang lại đồ đã bị văng ra ngoài từ trong rương "Không có chuyện gì."
"Sau này không cho phép một mình cô làm thêm giờ!" Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy sợ, nếu như mới vừa rồi anh không ở nơi này, nếu như cô không cẩn thận bị đụng đến bị thương, thì không biết đến lúc nào mới có người Phát hiện.
Ngải Hiểu Giai ngạc nhiên, không cần như vậy đi?
"Mới vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn."
"Dù sao thì cũng không được, nếu như cô phải làm thêm giờ sẽ để cho tôi ở lại cùng cô, nếu lại xảy ra tình huống vừa rồi, vậy cô muốn làm sao đây?" Đoạn Tuấn Hiền rất kiên quyết, "Bằng không tôi liền làm một cái thông báo ở công ty, cho mọi người trong toàn bộ công ty không thể ở lại làm thêm giờ."
Ngải Hiểu Giai không hiểu lý do Đoạn Tuấn Hiền làm như vậy là cái gì, là vì cô hay là vì người toàn bộ công ty?
"Tại sao phải làm như vậy?"
"Bởi vì tôi không yên tâm cô." Anh rất thẳng tanh nói.
Ngải Hiểu Giai kinh ngạc nhìn Đoạn Tuấn Hiền, không yên lòng cô? Tại sao cho tới bây giờ anh vẫn còn quan tâm cô? Ban đầu cô nói muốn ly hôn, nhưng mà đến bây giờ anh còn đối với cô như vậy, mới vừa còn muốn hôn cô, Đoạn Tuấn Hiền rốt cuộc là muốn làm cái gì?
"Tốt lắm, công việc nhanh lên một chút đi, cô không muốn tan việc ." Xảy ra chuyện mới vừa rồi, sắc mặt của Đoạn Tuấn Hiền vẫn không tốt hơn, bởi vì quá lo lắng cho cô, khiến cho anh quên thân phận hai người bây giờ.
Có Đoạn Tuấn Hiền giúp một tay, sửa sang lại công việc nhanh chóng khác thường, Ngải Hiểu Giai phát hiện rất nhiều thứ đều là anh làm cho, cô ngược lại không giúp được gì, khi bọn họ hoàn thành ba phương án thì đã là mười một giờ đêm rồi.
"Tôi đưa cô trở về." xe Đoạn Tuấn Hiền đã sớm dừng ở cửa công ty, muộn như vậy anh càng không cho phép Ngải Hiểu Giai về nhà một mình.
Ngải Hiểu Giai che bụng mình đã đói dẹp "Tôi muốn đi ăn cái gì."
Đoạn Tuấn Hiền có chút ngạc nhiên " Cô Sẽ không là còn chưa ăn bữa ăn tối chứ?" Ngải Hiểu Giai chột dạ nhìn về một phía khác.
"Cô liên tục không chăm sóc thân thể của mình, sao ở trên công tác lại có thành tựu như vậy?" Đoạn Tuấn Hiền tức giận sao cô ấy sẽ không chăm sóc mình.
Ngải Hiểu Giai cũng không nhịn được tức giận, cô có thành tựu hay không liên quan gì đến anh? Cô không phải sẽ không chăm sóc mình, cô chỉ dùng thời gian tiết kiệm này, để cố gắng làm việc mà thôi.
Ngải Hiểu Giai cảm giác mình vẫn không có biện pháp khai thông cùng Đoạn Tuấn Hiền, liền tự mình đi tới trạm xe bus, Đoạn Tuấn Hiền nhìn bóng lưng của cô hai giây, liền lên trước đem Ngải Hiểu Giai lên xe mình, Ngải Hiểu Giai nghi ngờ nhìn anh, anh rõ ràng còn đang ở tức giận, tại sao còn muốn đem cô vào xe?
Thời gian đã quá trễ, phòng ăn cũng đã đóng cửa, hiện tại cũng chỉ có thể đến chợ đêm đi ăn cái gì.
Hai người chọn một nhà hàng ngồi xuống, Ngải Hiểu Giai nhìn Đoạn Tuấn Hiền ung dung, trước kia hai người đi chung với nhau cũng thường ăn đồ ở ven đường Hương Cảng, trứng cá cùng trứng gà, bánh ngọt là cô thích ăn nhất, vừa mới bắt đầu Đoạn Tuấn Hiền rất không quen, bởi vì anh học bốn năm ở Hongkong, cũng rất ít ở ven đường ăn cái gì.
Nhưng mà bởi vì Ngải Hiểu Giai, Đoạn Tuấn Hiền bắt đầu đi theo cô ăn vặt ở ven đường, cho dù có chút nhỏ, ăn không quá vệ sinh, nhưng Đoạn Tuấn Hiền cũng không có oán trách qua một câu.
Trước đây thật lâu Ngải Hiểu Giai cũng rất muốn biết tại sao Đoạn Tuấn Hiền, có thể làm như vậy ? Rõ ràng thân phận của anh ấy chính là bất đồng như vậy, nhưng lại vì cô rớt xuống thân phận, ngay cả hiện tại cũng vậy, biết Ngải Hiểu Giai thích ăn vặt liền mang cô tới cái địa phương này, hơn nữa không có chút nào ,lo lắng hoàn cảnh sẽ hư hại thân phận của anh.
Đoạn Tuấn Hiền nhìn bốn phía một chút, đột nhiên phát hiện ánh mắt Ngải Hiểu Giai"Cô nhìn tôi làm cái gì?"
"Tôi chỉ thấy kỳ quái, tại sao anh lại nguyện ý đi theo tôi tới chỗ như thế này ăn?" Cô hỏi.
Đoạn Tuấn Hiền nhìn cô đột nhiên nở nụ cười, còn không phải là vì cô, chỉ cần việc Ngải Hiểu Giai thích, thì anh cũng sẽ thích.
" không phải cô nói đói bụng sao? Hơn nữa cô luôn thích ăn những thứ ăn vặt này, nói ăn đắt ăn lại không đủ no."
Cô đã nói qua lời như vậy, nhưng tại sao Đoạn Tuấn Hiền còn có thể nhớ? Ngải Hiểu Giai có chút ngạc nhiên.
"Đã qua lâu rồi, có lẽ khẩu vị cùng phương thức của tôi đã thay đổi?" Cô đã không phải là Ngải Hiểu Giai năm đó rồi, khi đó cô là học sinh nghèo, mỗi một phần tiền đều muốn tiết kiệm, ở ven đường mười mấy đồng tiền mà có thể ăn no, tại sao cô phải vào phòng ăn đi tiêu phí đây?
Nhưng bây giờ cô đã là một người đi làm bình thường , là người vì cuộc sống của mình cố gắng làm việc, cô đã không cần làm như vậy, mặc dù thói quen thích ăn vặt cũng không có thay đổi, nhưng vẫn khiến Ngải Hiểu Giai cảm giác mình đã thay đổi.
Đoạn Tuấn Hiền nhìn ánh mắt của Ngải Hiểu Giai, cô không có thay đổi, vẫn luôn là cô năm đó, Ngải Hiểu Giai là một người rất tiết kiệm tiền, không thể nào biết bởi vì hoàn cảnh cùng công việc bất đồng mà thay đổi.
"Cô một chút cũng không có thay đổi, từ lúc cô vừa chọn món ăn tôi liền đã hiểu, hơn nữa cho tới bây giờ cô cũng sẽ không để cho mình đi hưởng thụ cuộc sống kia, sau khi chúng ta kết hôn cô cũng không có phung phí một phân tiền của tôi." Đoạn Tuấn Hiền nói khẳng định.
Ngải Hiểu Giai cảm thấy Đoạn Tuấn Hiền thật hiểu cô rất rõ, nhưng hiểu thì có thể làm gì?
"Được rồi, tôi thừa nhận tôi không có thay đổi, ít nhất là thói quen sinh hoạt, nhưng rất nhiều chuyện tôi cũng đã thay đổi." Ngải Hiểu Giai cúi đầu ăn thức ăn bà chủ vừa bưng lên.
Đoạn Tuấn Hiền thấy Ngải Hiểu Giai ăn được như vậy, nhìn bộ dạng cô thật đáng yêu, Nhưng mà anh lại cảm thấy mất hứng, cô cũng từng lộ ra vẻ mặt như vậy ở trước mặt Lý Thái sao?
"Ngày đó sau khi cô và Lý Thái đi xem phim, còn đi nơi nàonữa không?" Đoạn Tuấn Hiền hỏi rất thẳng thắn, giọng điệu chua chua, làm cho anh cũng không thể không thừa nhận là mình ghen, bởi vì anh phát hiện đối với Ngải Hiểu Giai, tình cảm của anh lại có chút bất đồng.
Ngải Hiểu Giai không hiểu Đoạn Tuấn Hiền hỏi như vậy là ý tứ gì? Chung quy cô lại cảm giác lời của anh có chút không giống, cô không trả lời vấn đề Đoạn Tuấn Hiền, chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu ăn.
Đoạn Tuấn Hiền có chút bận tâm, ngày đó Lý Thái thừa nhận thích Ngải Hiểu Giai ở trước mặt anh, chẳng lẽ Lý Thái đã hướng cô thổ lộ, mà Ngải Hiểu Giai cũng muốn tiếp nhận hắn?
"Hắn thổ lộ với cô sao?"
Ngải Hiểu Giai mặc dù cảm thấy Lý Thái có cảm tình đối với cô, nhưng còn không có xâm nhập vào giới hạn, sau khi Đoạn Tuấn Hiền nói ra những lời này, cô mới nghĩ đến, coi như Lý Thái muốn thổ lộ cùng cô, thì cũng có chuyện gì đây?
"Anh nói cái gì vậy?" Ngải Hiểu Giai làm bộ như không biết cũng không hiểu.
Đoạn Tuấn Hiền không mấy vui vẻ, cô không thản nhiên trả lời làm cho anh sinh ra hoài nghi, nhưng mà anh không có tư cách hỏi tới, giữa bọn họ đã không phải là quan hệ vợ chồng rồi.
"Nếu như ban đầu chúng ta không có ly hôn, hiện tại hai người chúng ta đang làm cái gì?"
Bàn sát vách đột nhiên có một nhà ba người ngồi xuống, đứa bé mới 5, 6 tuổi, ngồi xuống liền không ngừng lật đôi đũa trên bàn cùng khăn giấy, sau khi bị anh mẹ quát mới ngồi an tĩnh.
Ngải Hiểu Giai cũng thật thích đứa trẻ, năm đó hai người vẫn còn đang học đại học liền kết hôn, cho nên căn bản cũng không có nghĩ tới vấn đề sinh con, nếu như hai người không có ly hôn, hiện tại bọn họ cũng đang vây quanh đứa bé, hơn nữa sẽ bởi vì vấn đề giáo dục đứa bé mà thường ồn ào mới đúng, nhưng đó chỉ là chuyện trong tưởng tượng mà thôi.
Đoạn Tuấn Hiền thấy cũng nghĩ đến đứa bé, nếu như hai người bọn họ năm đó là có đứa bé thì tốt, Ngải Hiểu Giai cũng sẽ không dễ dàng rời anh đi, hiện tại bọn họ cũng có thể cùng nhau chăm sóc đứa bé mới đúng.
"Nói những điều này làm gì, quá khứ đã trôi qua rồi, bây giờ chúng ta cũng cuộc sống của mình rồi." Ngải Hiểu Giai lúng túng nói.
"Tôi thấy anh đangười ở cùng một cô gái tốt nha, là bạn gái đi, tính toán lúc nào thì kết hôn?" Ngải Hiểu Giai không biết tại sao mình lại nói đến cô gái kia, quan trọng hơn là ở lúc mình nói còn có thể cảm thấy đau lòng.
Đoạn Tuấn Hiền vừa nghĩ tới Hàn Na cũng không thoải mái, chỉ là nét mặt Ngải Hiểu Giai sao có chút gượng ép vậy? Cô không phải nói đến Hàn Na cũng không vui mừng chứ?
"Vậy cô có cảm giác ghen sao?"
Ngải Hiểu Giai vừa lúng túng lại không biết làm thế nào, sớm biết như vậy cô cũng sẽ không nói tới cái đề tài này " Anh có bệnh, sao tôi có thể sẽ ghen, chúng ta cũng tách ra thời gian dài như vậy, giờ cũng không có tình cảm ai còn để ý cái này?"
Xác định là không có tình cảm sao? Đoạn Tuấn Hiền nhìn ánh mắt cô có chút kỳ quái, Ngải Hiểu Giai có lẽ đã không có tình cảm đối với anh, nhưng anh còn, vẫn luôn còn nữa, Đoạn Tuấn Hiền vẫn luôn không hề quên Ngải Hiểu Giai.
Ngải Hiểu Giai trốn tránh ánh mắt của anh, cô cảm giác Đoạn Tuấn Hiền giống như muốn tìm tòi ánh mắt của cô, nhưng khi Ngải Hiểu Giai muốn tìm tòi nghiên cứu ánh mắt của anh, thì Đoạn Tuấn Hiền cũng lảng tránh.
"Tôi và Hàn Na không có gì, chỉ là mẹ tôi nghĩ tác hợp cho chúng tôi mà thôi, tôi cũng không thích." Đoạn Tuấn Hiền nghiêm túc nói ra giải thích của mình.
Là mẹ Đoạn muốn tác hợp? Vậy nhất định sẽ thành công, nguyên nhân rất đơn giản, chính là mẹ Đoạn thích, Ngải Hiểu Giai ở trong lòng cười lạnh một tiếng, quả nhiên khác xa cùng cô, người như cô sao có thể thích hợp với Đoạn Tuấn Hiền đây?
"Anh sớm muộn cũng sẽ thích ." Cô mỉm cười nói.
Đoạn Tuấn Hiền không có nghĩ đến nhắc tới mẹ của anh cùng Hàn Na, cô liền đổi chủ đề "Vậy tại sao cô không kết hôn?"
"Còn không có gặp phải đúng người." Ngải Hiểu Giai không chút do dự nói.
Trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, sao có thể dễ dàng tìm được một người thích hợp với bản thân như vậy, huống chi cô cũng không có chân chính để xuống được đoạn tình cảm kia.
"Lý Thái không phải sao?" Đoạn Tuấn Hiền có chút mong đợi đáp án của cô, dĩ nhiên đáp án cũng có thể làm anh thất vọng, nhưng hiện tại anh rất muốn hiểu rõ.
Lý Thái không phải là người không tốt, mà Ngải Hiểu Giai không muốn, điều kiện Lý Thái rất tốt, rất nhiều nữ nhân thích loại hình này, nhưng mà bởi vì gia thế của anh cũng bởi vì anh có tiền, Ngải Hiểu Giai cũng không muốn có bất kỳ qua lại nào cùng Lý Thái.
"Tại sao anh quan tâm như vậy, chẳng lẽ anh cũng ghen?" Ngải Hiểu Giai nhíu mày hỏi.
Đoạn Tuấn Hiền cũng không muốn thừa nhận "Tôi chỉ thuận tiện hỏi thôi."
Trong lòng Ngải Hiểu Giai cảm thấy không thoải mái, thuận tiện hỏi cái kia thì không phải là thật lòng rồi.
"Đó là chuyện riêng của tôi, anh cũng không cần biết, tựa như tôi cũng không muốn biết chuyện của anh." Ngải Hiểu Giai lạnh nhạt nói.
Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy có chút thất bại, đối với chuyện tình của Ngải Hiểu Giai cùng Lý Thái, trong lòng của anh có ghen tỵ, Nhưng mà anh lại không có biện pháp nói thẳng.
Sau khi tan việc Đoạn Tuấn Hiền đi tới chỗ hẹn với mẹ mình, Mẹ Đoạn nói đã thật lâu không nhìn thấy con trai của mình rồi, nếu anh không muốn trở về nhà ăn cơm, bà sẽ cùng anh ăn ở bên ngoài.
Đoạn Tuấn Hiền không có biện pháp không đồng ý, bởi vì mẹ anh đã chờ anh tại phòng ăn rồi, nhưng đến phòng ăn, anh mới phát hiện Hàn Na cũng ở chỗ này, Đoạn Tuấn Hiền biết mẹ anh muốn làm gì.
"Tuấn Hiền, anh tới rồi." Hàn Na vui mừng nhìn anh, Đoạn Tuấn Hiền lại không vui mừng nổi, nghiêm mặt nhìn mẹ. Mẹ Đoạn mặc dù rất muốn làm như không nhìn thấy, nhưng ánh mắt con trai cũng quá đáng sợ, anh sẽ không tức giận chứ? Nhưng bà an bài như vậy cũng vì tốt cho anh, chẳng lẽ anh cũng chưa có nghĩ tới cưới một người thích hợp?
"Tuấn Hiền, cái người này không đúng rồi, Hàn Na cũng mời con ăn cơm bao nhiêu lần, công việc bận rộn nữa cũng phải nói chuyện yêu đương chứ." Mẹ Đoạn cố gắng tác hợp hai người.
Hàn Na có chút ngượng ngùng cười, một mặt cũng lo Đoạn Tuấn Hiền có thể tức giận bởi vì cô cùng Mẹ Đoạn oán trách hay không.
" tôi lại không thích nói chuyện yêu đương, hơn nữa tôi cảm thấy nói yêu đương cùng buôn bán tương đối khá." Anh nhẫn tâm nói.
Mẹ Đoạn cảm thấy lúng túng, đứa con trai này tại sao có thể nói chuyện như vậy "Ai nha, Hàn Na cháu đừng để ý nó nói, Tuấn Hiền chính là mạnh miệng, nhưng thật ra nó rất thích cháu." Hàn Na dĩ nhiên biết ý của Đoạn Tuấn Hiền, anh không thích cô, nhưng không sao, cô sẽ nghĩ biện pháp khiến Đoạn Tuấn Hiền thích "Tôi không ngại, tôi chính là thích anh như vậy, rất ‘man’!" Mẹ Đoạn nghe cảm thấy an ủi, bà chính là muốn Hàn Na nh,ư vậy đuổi theo không thôi.
Đoạn Tuấn Hiền cũng không muốn vào thời điểm này đả thương Hàn Na, hoặc khiến mẹ anh mất mặt, nhưng mà đối với hai người một xướng một họa như vậy anh vẫn là rất ghét.
Vì vậy sau khi thức ăn được mang lên Đoạn Tuấn Hiền liền vùi đầu ăn, một câu nói đều không nói.
"Tuấn Hiền, lúc nào thì công ty chẳng phải bận rộn, con liền bớt chút thời gian mang Hàn Na đi du lịch, hiện tại nước Pháp đang có rất nhiều tới đây du lịch, cùng nó đi xem một chút đi." Mẹ Đoạn đưa đề nghị nói.
Hàn Na nghe được đi Pháp, cô cũng cảm thấy hưng phấn, liền nhìn về phía Đoạn Tuấn Hiền.
"Không rãnh!" Rất đơn giản hai chữ.
Mẹ Đoạn có chút không nhịn được "Con có nhiều nhân viên như vậy, để công việc cho họ là được, con liền nghỉ ngơi mấy ngày chứ sao." Đoạn Tuấn Hiền ngẩng đầu, "Nếu như công việc có thể dễ dàng buông xuống, vậy thì không cần quản lý làm gì rồi." Mẹ Đoạn nghe nói như thế, thiếu chút nữa thì tức giận, hoàn hảo Hàn Na thấy tình huống không đúng liền trấn an, "Không sao á..., hiện tại Tuấn Hiền thu mua công ty mới, đương nhiên có thể tương đối bận rộn, cho nên về sau cũng là có thể đi du lịch." Đoạn Tuấn Hiền ở trong lòng cười lạnh, đi một lần cùng Hàn Na cũng sẽ không thể.
Đoạn Tuấn Hiền cũng không ghét cá tính Hàn Na, sai là cô do Mẹ Đoạn giới thiệu, là một người muốn cùng anh kết hôn, cho nên anh sẽ không đồng ý cũng sẽ không có sắc mặt tốt.
Đoạn Tuấn Hiền không thương người phụ nữ này, cho nên tuyệt đối với sẽ không kết hôn cùng cô.
Đoạn Tuấn Hiền muốn chọn người anh yêu, mà hiện tại anh yêu Ngải Hiểu Giai, trong óc của anh xuất hiện bộ dạng Ngải Hiểu Giai, cảnh tượng ngày đó bọn họ thiếu chút nữa hôn nhau, cô cố làm ra dáng vẻ lạnh lùng, dáng vẻ lúc cô cười nói chuyện cùng Lý Thái.
Hiện tại trong lòng anh thật là ngũ vị tạp trần, đột nhiên rất muốn nhìn thấy Ngải Hiểu Giai.
"Con xem Hàn Na suy nghĩ thay con nhiều như vậy." Mẹ Đoạn cười, Hàn Na khéo hiểu lòng người cũng là bà thưởng thức nhất. Đoạn Tuấn Hiền nhanh chóng ăn xong, liền muốn rời khỏi "Công ty còn có việc, con phải đi rồi." Mẹ Đoạn cùng Hàn Na thấy cái khay Đoạn Tuấn Hiền đã sớm rỗng tuếch, lại nhìn cái khay mình một chút, mới vừa rồi nói chuyện cũng không có ăn, nhưng tốc độ dùng cơm vốn là chậm, làm sao Đoạn Tuấn Hiền sẽ ăn nhanh như vậy?
"Không được, con đã đồng ý ăn cơm cùng mẹ mà." Mẹ Đoạn mất hứng, giờ mà anh đi ngay thì thật rất mất thể diện .
Đoạn Tuấn Hiền biếtý tứ của mẹ mình, bà cũng cảm thấy mất mặt, cảm thấy hành động mình là thiếu lễ độ, nhưng bản thân anh không muốn gặp mặt ăn cơm, để cho anh mất hứng.
"Con đồng ý, nhưng bây giờ con đã ăn no." Đoạn Tuấn Hiền không tiếp tục giải thích thêm, trực tiếp liền rời đi. Mẹ Đoạn tức gần chết, mà Hàn Na cũng tức giận, chỉ là không có biểu lộ ra ở trước mặt Mẹ Đoạn, tại sao cùng cô ăn một bữa cơm, cũng không tình nguyện như vậy, mới nói mấy câu Đoạn Tuấn Hiền cũng đã ăn no rời đi.
"Hàn Na thật xin lỗi, ta không biết hôm nay Tuấn Hiền làm sao, có lẽ công ty thật sự có chuyện." Mẹ Đoạn chỉ có thể giúp con giải thích.
Hàn Na có chút gượng ép mà cười "Không sao đâu..., Tuấn Hiền xuất hiện cũng đã không tệ, đã coi như là ăn cơm cùng chúng ta." Mẹ Đoạn lại càng ngày càng không vui, tình huống như thế phải tới lúc nào mới có thể làm cho bọn họ kết hôn đây? Xem ra nên để cho cha Đoạn nghĩ cách, để cho ông ra tay tác hợp hai người.
Đoạn Tuấn Hiền từ phòng ăn ra ngoài liền chạy thẳng tới nhà Ngải Hiểu Giai , anh cảm thấy suy nghĩ của mình càng ngày càng rõ ràng, anh chỉ muốn Ngải Hiểu Giai, từ vừa mới bắt đầu cũng như vậy, giữa bọn họ còn chưa kết thúc, anh muốn làm cho Ngải Hiểu Giai trở lại bên cạnh mình lần nữa.
Đoạn Tuấn Hiền đến nhà trọ Ngải Hiểu Giai, phát hiện gian phòng của cô vẫn chưa có tắt đèn, Đoạn Tuấn Hiền liền xuống xe đi tới nhà trọ cô, lần trước lúc anh đưa Ngải Hiểu Giai trở lại, Đoạn Tuấn Hiền liền phát hiện, một gian không có quản lý viên trông coi nhà trọ, hoàn cảnh chung quanh còn đặc biệt kém, vậy làm sao có thể để cho một phụ nữ độc thân ở nơi này? Không có chút an toàn nào.
Đoạn Tuấn Hiền đi lên lầu, nhấn chuông cửa.
Ngải Hiểu Giai mới vừa tắm xong, bị Đoạn Tuấn Hiền ban bố cấm chỉ làm thêm giờ, làm cô không thể làm thêm giờ, cho nên cô liền tan tầm về nhà rất sớm, làm cơm, xem ti vi, sau đó liền đi tắm ngủ, cuộc sống đột nhiên trở nên vô cùng có quy luật.
Ngải Hiểu Giai bò lên giường xem sách một chút, đột nhiên nghe thấy có người nhấn chuông cửa bên ngoài, nghĩ thầm tại sao có thể có người đến tìm cô thời gian này, không phải là chủ cho thuê nhà chứ? Cô lại không có khất nợ tiền mướn phòng.
Cuối cùng Ngải Hiểu Giai còn chưa bò dậy đi mở cửa được, người nhấn chuông cửa cũng muốn đem chuông cửa cô làm cho hư. Cô từ trong mắt mèo nhìn thấy người tới là Đoạn Tuấn Hiền rất kinh ngạc, thời gian này anh tới làm gì? Ngải Hiểu Giai không do dự bao lâu rồi mở cửa.
"Hi!" Đoạn Tuấn Hiền thấy cô liền cười.
"Làm sao anh biết. . . . . ." Ngải Hiểu Giai có chút kinh ngạc lại có chút luống cuống.
Đoạn Tuấn Hiền cũng không biết tại sao, chính là đột nhiên nghĩ đến cô sau đó liền tới đây, lần trước không có tiến vào nhà của cô, lần này sẽ phải đường hoàng tiến vào.
Đoạn Tuấn Hiền trực tiếp đi vào, nhìn bốn phía chung quanh trong phòng cô, bên trong phòng là màu trắng, một phụ nữ độc thân ở có vẻ cô độc tịch mịch một chút.
"Anh rốt cuộc tới đây có gì?" Ngải Hiểu Giai mất hứng đứng ở cửa hỏi anh.
"Đột nhiên nghĩ tới muốn đến thăm cô một chút." Đoạn Tuấn Hiền quay đầu lại nhìn cô nói thẳng.
Nghĩ đến nhìn cô, đây cũng là tại sao? Ngải Hiểu Giai không hiểu nhìn anh.
Đoạn Tuấn Hiền tự lo đi vào xem nhà trọ cô, phòng trọ đơn giản một phòng ngủ một phòng khách, phòng bếp là kiểu cởi mở, mặt trên còn có nước đọng, nhất định hôm nay cô nấu cơm tại nhà, anh đã thật lâu chưa từng ăn qua cơm Ngải Hiểu Giai làm, đi vào trong là thư phòng cùng phòng ngủ, trên tường là một ít tiểu thuyết cô thích xem, trên bàn sách cũng không có phát hiện tài liệu, xem ra Ngải Hiểu Giai cũng không có đem công việc mang về nhà.
Đoạn Tuấn Hiền đặc biệt nhìn phòng tắm, tất cả đồ dùng rửa mặt đều là của cô, mà trên giường có vẻ có chút xốc xếch, xem ra cô vừa mới bò từ trên giường dậy, đồ vật cũng biểu hiện Ngải Hiểu Giai là ở một người, hơn nữa không có thấy sự xuất hiện của đàn ông.
"Anh nhìn đông nhìn tây cái gì?" Ngải Hiểu Giai mất hứng, thế nào Đoạn Tuấn Hiền như là đi tra phạm nhân vậy?
Đoạn Tuấn Hiền đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống"Nhìn cuộc sống của cô một chút." Ngải Hiểu Giai cảm thấy Đoạn Tuấn Hiền quá kỳ quái rồi, tại sao lại muốn tới nhìn cuộc sống cô?
"Đến nhà trọ tôi ở đi?" Cái phòng này không có chút nào tốt lại rất không an toàn, ngay cả một nhân viên quản lý cũng không có, hơn nữa phòng ốc còn rất nhỏ, thư phòng cùng phòng ngủ lại chung nhau, phòng tắm chỉ có thể đứng một người, nhiều người chen vào thì, mà bồn tắm cũng không có.
Ngải Hiểu Giai nhìn anh kinh ngạc, Đoạn Tuấn Hiền muốn cô đến nhà chồng cũ cở? Anh không phải điên rồi?
" tối nay anh uống rượu sao, vậy thì anh thật điên rồi? Chúng ta cũng ly hôn rồi, tôi làm sao có thể dời đến nhà chồng cũ ở." Đoạn Tuấn Hiền cũng từ chối cho ý kiến, "Thế nào không thể? Tôi cảm thấy hai việc này không có quan hệ gì." Ngải Hiểu Giai hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng, tại sao Đoạn Tuấn Hiền lại có ý nghĩ như vậy.
Đoạn Tuấn Hiền đứng dậy đi về phía Ngải Hiểu Giai, cũng đem cô kéo vào trong ngực của mình, cùng nhau ngồi ở trên ghế sa lon.
Thân thể cứng ngắc Ngải Hiểu Giai nhìn Đoạn Tuấn Hiền, rốt cuộc tối nay anh có chuyện gì? Trên người cũng không có mùi rượu, chẳng lẽ là uống lộn thuốc."
"Tôi không muốn, tôi cảm thấy nhà tôi vô cùng tốt." Đây là nhà cô tốn rất nhiều tâm tư bố trí, cô mới không cần đi, càng sẽ không dời đến nhà anh! Hơn nữa dời đến nhà anh là có ý gì? là chuyện gì xảy ra? Bị người khác biết cô còn không bị cười nhạo, cũng ly hôn còn tới nhà chồng cũ ở.
"Nhưng là nhà cô không có thoải mái như nhà tôi, càng không có rộng như vậy, hơn nữa nhà trọ tôi có thư phòng rất lớn, phòng cô có nhiều sách cũng không thể đựng hết, hơn nữa giường còn lớn gấp đôi chiếc giường này." Đoạn Tuấn Hiền nói qua chỗ tốt của nhà mình.
Nghe tới giường, Ngải Hiểu Giai bất giác đỏ mặt, Đoạn Tuấn Hiền rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.