[Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử

Chương 41: Đệ tứ thập nhất chương




Ma vương sau lúc Khắc Lạc Duy xuống xe ngựa, thấy nhân loại tên Lai Ngang • La Lam ánh mắt chuyên chú nhìn Khắc Lạc Duy, phi thường không thoải mái, nghĩ đến địa vị của hắn từng ở trong lòng Khắc Lạc Duy, một cỗ lửa giận bốc lên, hắn còn dám xuất hiện trước mặt Khắc Lạc Duy, một kẻ phản bội. Đang lúc nhìn hai người đối diện, Ma vương nhịn không được nói chuyện, "Lai Ngang • La Lam?" Là nghi vấn khinh thường.
Thần vương Áo Hưu Tư đuổi tới cảm giác được chán ghét cùng khinh thường trong giọng nói của Ma vương. Ma vương lại biến hóa kỳ quái, cảm xúc biến hóa rõ ràng như thế không nên thuộc về Ma vương.
Ma vương chán ghét nhìn Lai Ngang • La Lam cùng Thần vương kinh ngạc cảm xúc biến hóa của Ma vương đều không có phát hiện tại một khắc bọn họ xuất hiện, trong mắt Đại Nhi hiện lên phức tạp, khiếp sợ, nghiền ngẫm, chờ mong, che giấu, nhưng Khắc Lạc Duy chú ý đến.
"Khắc Lạc Duy." Trong mắt chỉ có Khắc Lạc Duy Lai Ngang • La Lam bỏ qua cảm giác tồn tại mãnh liệt của Ma vương, cũng bỏ qua nghi vấn khinh thường cùng chán ghét của Ma vương.
"Đã lâu không gặp, Lai Ngang • La Lam." Khắc Lạc Duy bình thản nói chuyện, không dấu vết nhìn Đại Nhi phía sau Lai Ngang • La Lam, khóe miệng câu lên vài phần. Trò hay tựa hồ đã muốn bắt đầu.
Ma vương thấy được khóe miệng Khắc Lạc Duy lộ ra tiếu ý, lửa giận càng mạnh, nhưng ngay sau đó, ánh mắt Khắc Lạc Duy liền đảo qua phía mình, đảo qua Áo Hưu Tư, nhìn Doro.
"Ngươi đang chờ mong cái gì?" Khắc Lạc Duy đem ánh mắt nhắm ngay Doro. Chỉ liếc một cái, vậy là đủ rồi, xem ra hai vị này đều chưa phát hiện a, chính mình cũng không cần thiết nói cho bọn họ, sự tình càng loạn càng tốt không phải sao? Như vậy, ngươi muốn làm gì đây? Ta không quấy rầy, nhưng đừng làm cho ta thất vọng a.
"Ngươi không khiếp sợ sao?" Doro ngây ngốc hỏi. Vì sao sắc mặt người này không thay đổi.
"Vì sao phải khiếp sợ?" Khắc Lạc Duy hỏi lại.
"Hắn không phải bằng hữu trước kia của ngươi, hắn không phải phản bội ngươi sao? Lại gặp mặt ngươi như thế nào không có cảm giác?" Như vậy thì thế nào cũng có điểm phản ứng, bất luận chán ghét, bất luận oán hận, nhân loại này vì sao không thay đổi sắc mặt.
Nguyên lai Doro tính kế này. Không thể không nói, Doro cuối cùng cũng động não. Mấy người Thần tộc kinh ngạc việc Doro sẽ động não, Ma tộc cảm hoài (cảm thán + hoài niệm?) Doro rốt cuộc cũng biết động não.
Đúng vậy. Bất luận quá khứ như thế nào, Lai Ngang • La Lam từng ở trong quá khứ của Khắc Lạc Duy chiếm giữ một bộ phận trọng yếu, mà tại lúc lâu như vậy mới gặp mặt, thế nào cũng nên hiện ra vẻ mặt bất đồng, cho dù không có biểu tình, thì ánh mắt cũng lộ ra chút gì đó đi.
Mọi người nhìn Khắc Lạc Duy, không có, cái gì cũng đều không nhìn ra được.
Lời Doro nói vạch trần vết sẹo của Lai Ngang • La Lam, làm cho Lai Ngang • La Lam nguyên bản kích động, thậm chí biểu tình mang theo vài phần vui sướng hoàn toàn biến mất, chuyển thành tái nhợt. Đó là sai lầm lớn nhất của hắn.
"Hắn phản bội Địch Á • La Lam, không phải Khắc Lạc Duy • Bái Luân • Hải Nhân Lợi Hi, vì sao phải để ý, hắn cùng với ta, bất quá là quen biết mà thôi." Khắc Lạc Duy bình thản nói, phải nói vài lần, bọn họ mới hiểu sao, y thật sự không thèm để ý. Lại làm cho sắc mặt Lai Ngang • La Lam càng thêm tái nhợt, tâm tình Ma vương tốt hơn chút, đám người bọn hắn đều biết ân oán của hai người này, đều là người thông minh, cũng hiểu được hàm nghĩ Khắc Lạc Duy nói.
Địch Á • La Lam đã biến mất, quá khứ đã chấm dứt, cho nên không thèm để ý. Y hiện tại là Khắc Lạc Duy • Bái Luân • Hải Nhân Lợi Hi, cùng Lai Ngang • La Lam không có cảm tình gì. Quyết tuyệt mà lại kiên định không quay đầu lại, không lưu luyến, tâm tính lãnh khốc.
Thần vương Áo Hưu Tư hiểu được vì sao Y Tư Đặc La vẫn không thể chinh phục nhân loại này, không nên hỏi gã làm sao nhìn ra, vấn đề đơn giản như vậy cần hỏi sao, vừa thấy ánh mắt kia của Khắc Lạc Duy, chỉ biết y còn chưa tâm phục khẩu phục Y Tư Đặc La. Nhân loại này quá mức quyết tuyệt, người như vậy tâm tính nhất định lãnh khốc, nhất định không dễ dàng bị động dung, giống Y Tư Đặc La. Hai người này rất tương tự a, muốn chinh phục người như vậy, Y Tư Đặc La phải mất không ít khí lực.
Thần vương Áo Hưu Tư quay đầu nhìn Ma vương, đột nhiên phát hiện cái gì, làm cho gã bắt được ý niệm vừa nãy chợt lóe rồi biến mất trong đầu. Sau đó bị ý niệm trong đầu này chấn động một chút, không thể nào, hẳn là không có khả năng, loại sự tình này như thế nào có khả năng. Thần vương muốn phủ quyết khả năng đó, nhưng ý tưởng ấy một khi hiện ra, sẽ thấy vô pháp khắc chế không nghĩ đến.
"Brad." Chủ nhân thanh âm hoa mỹ không hề rồi rắm tại vấn đề này.
"Dạ, chủ nhân." Không cần nghi vấn dư thừa, Brad liền hiểu được ý tứ của chủ nhân. Rời khỏi chỗ điều khiển, bắt đầu hạ trại.
Mà sự ăn ý này làm cho sắc mặt Ma vương lại trầm xuống, biểu tình đó tự nhiên rơi vào trong mắt Thần vương đang quan sát, đối với khả năng kia tỷ lệ lại đề cao vài phần, Thần vương quyết định tiếp tục quan sát.
"Lai Ngang." Một giọng nữ kêu tên Lai Ngang • La Lam, mang theo vài phần kinh ngạc.
Lai Ngang • La Lam sắc mặt không tốt theo phương hướng thanh âm nhìn qua, An Đóa, còn có người các đại gia tộc, bọn họ đều ở đây.
"Ngươi như thế nào lại ở nơi này?" Dẫn đầu hỏi ra vấn đề đó là Hoàng gia công chúa Lôi Nhã.
"Hoàng tỷ." Lai Ngang • La Lam lễ phép ân cần hỏi thăm tỷ tỷ của Ái Toa. Ái Toa cùng vị Lôi Nhã công chúa này cảm tình cũng không tốt, Ái Toa chán ghét sự giả tạo của nàng, rõ ràng là nữ nhân âm hiểm, lại giả vờ cao quý thanh lịch; Lôi Nhã chán ghét sự ngây thơ của Ái Toa, vì cái gọi là tình yêu từ bỏ trách nhiệm, nhưng lại được như nàng nguyện, Lôi Nhã liền càng chán ghét Ái Toa, tự nhiên đối trượng phu Ái Toa Lai Ngang • La Lam cũng không thuận mắt. Mà Lai Ngang • La Lam nghe Ái Toa giải thích, hơn nữa vị công chúa này chưa bao giờ che dấu chán ghét của mình với hắn, cho nên Lai Ngang • La Lam đối vị công chúa cũng không có hảo cảm.
"Ta đưa Đại Nhi về Tinh Linh đế quốc." Lai Ngang • La Lam vẫn duy trì lễ phép trả lời vấn đề đối phương.
"A, thực chiều chuộng, còn muốn người hộ tống, Ái Toa muội muội đang mang thai, ngươi cũng không bồi bên người, Ái Toa muội muội thật đúng là đáng thương, mất nhiều công phu thế lại tìm được ngươi người bạc tình như vậy." Lôi Nhã công chúa châm chọc khiêu khích, dù sao nàng chính là không thích hai người Ái Toa cùng Lai Ngang • La Lam dáng vẻ hạnh phúc. Đồng dạng công chúa, vì sao Ái Toa có thể lựa chọn tình yêu của nàng ta, hơn nữa có thể ở cùng nhau, mà nàng chỉ có thể đau khổ dãy dụa, hao hết tâm lực để duy trì yêu thương của phụ hoàng với nàng. Đơn giản mẫu thân Ái Toa là hoàng hậu, đơn giản Ái Toa có được thiên phú, là nàng ta có thể có được những thứ đó sao?
Nàng không cam lòng, bất quá, nàng có cơ hội, chỉ cần có thể bắt được tâm vị cấm chú pháp sư kia, nàng có thể ngạo thị tất cả, bao gồm Ái Toa, thậm chí là phụ hoàng đều phải phỏng chừng ý tưởng của nàng, thế giới này không ai có thể không lo lắng đến tồn tại của nàng. Pháp thánh duy nhất nhân loại, thê tử cường giả đệ nhất, xưng hô đó so với hoàng hậu càng thêm tôn quý.
Đúng vậy, mục tiêu của nàng là vị cấm chú pháp sư Brad kia, nàng tin tưởng mỹ mạo của mình, bất quá thời điểm nhìn thấy Khắc Lạc Duy, nàng có chút tự ti, cũng may mắn Khắc Lạc Duy là nam tử, tuyệt sắc như vậy có thể khiến bất luận kẻ nào động tâm, nếu không phải bởi vì Khắc Lạc Duy là nam tử, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cho rằng vị cấm chú pháp sư này sở dĩ đi theo sau Khắc Lạc Duy, vì ái mộ. Bất quá, nam lại như thế nào, vạn nhất, vị đại sư này có hứng thú... Loại ý tưởng đó xuất hiện trong đầu một ít người, thậm chí tính phái vài nam tử mỹ mạo tiến đến dụ hoặc vị cấm chú pháp sư này.
Hoàn hảo, căn cứ chính mình quan sát, vị cấm chú pháp sư nhìn Khắc Lạc Duy ở đáy mắt là sùng kính, tuy rằng không rõ Khắc Lạc Duy có chỗ nào có thể cho Pháp thánh thứ nhất nhân loại sùng kính, nhưng không phải luyến mộ là tốt rồi, như vậy chính mình còn cơ hội.
Đáng tiếc, một đường đi vị đại sư này, căn bản không liếc mắt nhìn chính mình một cái, cơ hội đến gần một lần duy nhất kia cũng chỉ chuyên tâm hầu hạ Khắc Lạc Duy, không thấy tồn tại của mình.
"Hoàng tỷ, thỉnh nói cẩn thận." Đối lời Lôi Nhã công chúa nói, Lai Ngang • La Lam cũng có vài phần tức giận, nhưng chỉ có tự mình biết bản thân có một cỗ chột dạ, chột dạ khi hoài nghi Ái Toa, hắn bắt đầu nhận thấy tình cảm của mình với Ái Toa đã không còn đặc biệt như trước kia, Ái Toa càng có năng lực, hắn càng cảm thấy không ổn, lúc này Ái Toa mang thai, làm cho hắn cao hứng nhất, Ái Toa có thể sống an phận, mà không phải giúp hắn sự vụ gia tộc. Hắn thật sự bạc tình sao?
"Ái Toa tỷ tỷ vốn muốn tới, Lai Ngang ca ca nói Ái Toa tỷ tỷ có thai, không nên hoạt động nhiều, mới không cùng đến." Tinh Linh ngây thơ Đại Nhi nói, đối lời Lôi Nhã nói, Tinh Linh ngây thơ bản năng không thích.
"Một Tinh Linh nho nhỏ, cũng đáng được người thừa kế La Lam gia tộc tự mình đưa tiễn, còn mang theo tinh anh thuộc về La Lam gia tộc." Lôi Nhã công chúa tâm cơ hơn người, tự nhiên biết đội ngũ Lai Ngang • La Lam dẫn dắt là dạng gì, đó là tinh anh vệ đội La Lam gia tộc, đội ngũ chỉ phục tùng gia chủ.
Lai Ngang • La Lam sắc mặt trầm xuống, hắn đã bắt đầu hướng người thừa kế đủ tư cách phát triển, không thích làm cho thực lực gia tộc bại lộ ở trước mặt người khác, đặc biệt là Hoàng thất.
"Ta mới không phải Tinh Linh nho nhỏ, ta là công chúa Tinh Linh đế quốc." Đối lời nói khinh thường của Lôi Nhã, Đại Nhi ngây thơ cũng nghe ra, biện hộ.
Nghe nói như thế, Ma vương cùng Thần vương không có phản ứng, còn lại Thần Ma hai tộc chỉ có chút kinh ngạc, vốn không có phản ứng khác, với bọn họ mà nói chỉ một Tinh Linh công chúa mà thôi.
Nhưng những người khác, vốn không có định tính (?) như vậy, quan hệ của Lai Ngang • La Lam cùng Tinh Linh đế quốc, có vị công chúa này tồn tại, sẽ tương đương hữu hảo, tin tức này phải báo cho trong nhà biết.
Vì sao sẽ coi trọng một công chúa, Tinh Linh đế quốc là chế độ nữ vương, có thể có danh hiệu công chúa, như vậy nhất định có quyền kế thừa ngôi vị nữ hoàng.
Thời điểm Khắc Lạc Duy nghe được, trước sự chú ý của mọi người, mội chút tiếu ý gợi lên, mang theo hứng thú chờ mong. Càng ngày càng thú vị.
"Lôi Nhã công chúa, sắc trời không còn sớm, thừa dịp chưa tối nhanh chóng dựng lều trại đi." An Đóa thánh nữ Quang Minh giáo đình nhắc nhở Lôi Nhã công chúa, không cần ở trước mặt đại sư biểu diễn trò hề của mình.
Lôi Nhã lập tức tỉnh ngộ, khôi phục nụ cười cao nhã, mắt nhìn đại sư đang cố gắng công tác, đáng tiếc người ta vẫn như cũ không liếc nhìn nàng một cái, làm cho nụ cười của Lôi Nhã có chút đông lại. Không được, không thể thất thố, phải bảo trì phong độ. Lôi Nhã thôi miên mình như vậy, bắt đầu phân phó hạ nhân chuẩn bị.
Lai Ngang • La Lam nhìn người không nhìn chính mình lấy một chút, thu hồi tầm mắt của mình, xoay người trở lại lều, bắt đầu chuẩn bị làm tốt bữa tối, bất quá tầm mắt thỉnh thoảng chuyển đến phương hướng người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.