[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 100:




Cảnh xuân tươi đẹp, thương thơm của đào mận phân tán. Một đoàn người Đông Li tại ở trong thời tiết này đi tới Vận thành, một thành thị rất gần với kinh thành.
Ngoài Vận thành, hoa đào như trước sáng lạn, đóa hoa hồng nhạt theo gió hạ xuống, thuận theo gió mà phiêu đãng, giống như nhiều năm trước. Nhưng mà ở địa phương xinh đẹp như vậy đã có một đám binh sĩ tới sát phong cảnh (phá phong cảnh), mặt mày nghiêm lãnh, mặc khôi giáp, cầm binh khí đứng ở nơi đó. Tại trên người bọn họ có thể nhìn ra được khí thế, bọn họ đều là tinh binh. Trừ bỏ bọn họ ra, còn có một đám người mặc quan phục, vây quanh một người đứng ở giữa.
“Vương gia, người Đông Li bên kia rất nhanh sẽ tới.” Một người mặc quan phục nhận được báo cáo trong tay, đối với người đang ngồi ở trên lưng ngựa phe phẩy chiết phiến (quạt xếp) nói.
Ba, Vương gia thu hồi cây quạt, lộ ra khuôn mặt anh tuấn. Năm tháng không ở trên mặt hắn lưu lại dấu vết, nếu người không biết sẽ cho rằng hắn chỉ mới có hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, chính là hắn đã vượt qua tuổi này thực lâu rồi.
“Tới rồi a.” Vương gia nhìn về phía trước, “Thật là, Hoàng thượng vì sao bảo ta tới đón người. Thực nhàm chán.” Khẩu khí thực bất đắc dĩ, hắn thực nhàm chán, nhưng mà cũng không tất yếu phải bắt hắn tới đón đi, càng nhàm chán hơn a. Hơn nữa sáng sớm liền tới nơi này chờ, liền chỉ vì một Công chúa Đông Li.
“Đương nhiên là bởi vì Vương gia là người sớm nhất cùng Đông Li tiếp xúc.” Quan viên này nịnh nọt, nói, “Năm đó việc Vương gia dẫn đội đi tới tân đại lục, phân anh dũng, phân quyết đoán này, làm cho hạ quan…”
“Được rồi, lui ra đi.” Vương gia không kiên nhẫn nói, vuốt mông ngựa ngang phè như thế này, khó trách vẫn không thăng quan được. Tuy rằng mã thí (chắc là chỉ sự nịnh nọt) không được tốt lắm nhưng năng lực vẫn là không tồi, bằng không Hoàng thượng cũng sẽ không để cho người này ở Vận thành này làm quan. Dù sao nơi này là Vận thành, có lẽ phụ hoàng cũng không để ý tới nơi này sẽ trở nên như thế nào, nhưng mà mấy người bọn hắn cũng không thể không để ý Cho nên quan viên phái tới Vận thành đều là loại người chân thực có chút năng lực. Rất nhiều năm trước, chính là tại Vận thành này……
Trong mắt Vương gia hiện lên một tia phức tạp. Còn muốn cái gì đâu, không phải đều đã rõ ràng rồi sao, từng này tuổi rồi.
Quan viên ngượng ngùng cười, lui ra.
Vị Vương gia này đúng là Bình vương năm đó dẫn dầu thuyền đi tới tân đại lục.
Một mảnh hoa đào theo gió buông xuống dừng ở trên chiết phiến của Bình vương, Bình vương cầm lấy cánh hoa đào mềm nhẹ kia, nhìn đóa hoa, suy nghĩ bay xa. Nơi này là Vận thành, có có phiến đào lâm (mảnh rừng đào) này, năm đó hai người kia ở nơi này ngốc qua.
Làm người trong hoàng tộc, bọn hắn trưởng thành sớm, cho nên bọn họ biết chính mình không chiếm được yêu thích của phụ hoàng. Bởi vì phụ hoàng của bọn họ đã đem tất cả tình cảm đều giao cho một người, chưa bao giờ chú ý qua bọn hắn. Hắn cùng lão đại, Hoàng thượng, tuổi của ba người có chút lớn. Năm đó trước khi người kia xuất hiện, bọn họ liền nhớ rõ phụ hoàng không có thương bọn họ, mỗi lần nhìn thấy bọn họ cũng chỉ là ra đề mà thôi, chưa bao giờ có cái gì loại tình cảm phụ tử. Cho nên ở sau khi người kia xuất hiện, với bọn hắn mà nói cũng chẳng có cái gì thay đổi. Lão tứ, lão ngũ, lão lục không nhớ rõ được, cùng ba người cũng không có nhiều ảnh hưởng, liền bởi vì không thể nào nhớ được a.
Muốn nói dối là không tò mò đối với chuyện hai người kiatừng trải qua là tuyệt đối không có khả năng. Đặc biệt là ba người lớn tuổi bọn hắn, bọn hắn nhớ rõ lạnh lùng của phụ hoàng, ưu thương của mẫu hậu. Phụ hoàng như vậy vì sao sẽ yêu thương người kia đây?
Năm đó trong đám người đi theo phụ hoàng, Lý Nghị không đáng kể, lời lẽ cũng không hiền lành gì, căn bản nói không rõ. Huyễn Ảnh là ảnh vệ của phụ hoàng năm đó, bất quá luôn trầm mặc ít nói, hơn nữa một mực ở trong chốn thâm cung kia cũng hỏi không được gì.
Còn có một người chính là Đỗ Thành. Đỗ Thành cùng Tử Yên lập gia đình, trở thành sư phụ dạy võ của các hoàng tử, ngày ngày trôi qua bình thường. Bọn hắn dù sao cũng là hoàng tử, hơn nữa sự tình này cũng không phải điều gì bí mật, thời điểm khi bọn hắn hỏi, Đỗ Thành tự nhiên nói cho bọn hắn biết hết thảy. Năm đó phụ hoàng bởi vì gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà tại Vận thành gặp được người kia, hai người tương giao thành bạn, còn có chính tại trong phiến đào lâm này, người kia triển lộ ra lãnh khốc làm cho Đỗ tướng quân run rẩy.
Về phần những chuyện khác, Đỗ tướng quân cũng không rõ ràng, biết rõ ràng chỉ có Trấn vương, La thái y cùng Diêm La.
Trấn vương hoàng thúc tổ, hỏi cũng sẽ không nói cho bọn hắn, chỉ cần hỏi sẽ lạnh lùng nhìn bọn hắn, sau đó tăng mạnh quản giáo, mức độ nhiều hơn, bọn hắn cũng không dám tới hỏi gã nữa. La thái y đã qua đời, người kia có thể kéo dài sinh mệnh cho La thái y, nhưng mà La thái y chính mình cự tuyệt, La thái y sống không có thống khổ mà nhắm mắt xuôi tay, an tường qua đời.
Về phần Diêm La, có thể nói là một tồn tại phi thường kỳ lạ, không có quan chức, nhưng mà bọn hắn ai cũng đều không thể bỏ qua hắn ta. Năng lực kỳ dị, cái gì cũng đều không gạt được hắn ta, hơn nữa căn bản là dầu muối không vào, cưỡng bức dụ dỗ hoàn toàn không hiệu quả, cái gì cũng không chịu nói. Hoàng thượng mỗi lần có việc tìm tới Diêm La nhờ hỗ trợ, đều phải cung kính, thuyết minh nguyên do, chỉ cần không phải trong quyền hạn cái gì đó, tuyệt đối không làm. Nhưng mà chỉ cần ở tại trong quyền hạn, hắn ta sẽ hoàn thành một cách phi thường hoàn mỹ. Trong cung đình, đều nói rằng Diêm La này thực lực là gần với hai kia nhất. Đối với hắn ta, cho dù là Hoàng thượng cùng bọn họ đều phải xưng hô đại nhân.
“Vương gia, bọn họ tới rồi.” Nhìn thấy rõ ràng Bình vương xuất thần, quan viên nhắc nhở.
Ý nghĩ của Bình vương bị đánh gãy, nhìn thấy xuất hiện ở trong tầm nhìn là bụi mù, bóng người, cờ xí (lá cờ đi đầu).
Bởi vì ở tại đào lâm mà bọn họ từng ở qua, bản thân có chút thất thần, quả nhiên a, cho dù là hiểu được, đáy lòng hắn như trước vẫn để ý. Dù sao một người trong đó cũng là phụ hoàng của hắn, phụ hoàng vô tình mà hắn sùng kính nhất.
Thu hồi lại suy nghĩ đã bay xa, vứt bỏ đóa hoa trên tay.
Đội ngũ Đông Li tới gần, sau đó nhìn tới người nghênh đón, dừng lại.
Quân sĩ thật dài, chậm rãi dừng bước. Người dẫn đường trực tiếp đi đầu là thủ hạ trước đây của Bình vương, cũng là một người năm đó đi tới tân đại lục.
Người cưỡi ở trên ngựa xuống ngựa, nhìn thấy Bình vương cung kính thi lễ, cũng không quỳ. Hiện tại giáp trụ mang trên người, Nguyên quốc có quy định, người mặc giáp trụ không được quỳ lễ mà là rất khí thế dùng nắm đấm bên phải hung hăng ở trên ngực trái giáp trụ đấm một cái.
“Vất vả.” Nhìn thấy được thủ hạ trước kia, Bình vương mỉm cười nói.
Người tới không nói gì thêm, chính là yên lặng hành động. Bình vương cũng lý giải, không có so đo.
“Bình vương, đã lâu không gặp.” Một thanh âm nhẹ nhàng hữu lực vang lên.
Bình vương nhìn chăm chú vào người mới tới, nam tử trung niên mặc một thân áo xanh cưỡi ngựa mà tới, dung mạo thanh tú nho nhã, làm cho người ta tâm sinh hảo cảm.
“Không nghĩ tới Kí Thanh Vân ngươi sẽ tới Nguyên quốc.” Bình vương nhìn tới giả tạo, thanh sắc không lộ.
Kí Thanh Vân, năm đó thời điểm tới Đông Li đã từng có qua lại. Người sinh ra ở dòng dõi thư hương, nhanh nhẹn tài trí, túc trí đa mưu, là nhân tài nhất đẳng của Đông Li, cũng là một người năm đó ở Đông Li khiến cho hắn cẩn thận ứng phó. Mấy năm qua, Kí Thanh Vân càng lớn tuổi thì càng thêm trầm ổn, ở tại Đông Li cũng chính là nhân vật thượng hào (có tiếng tăm lớn). Tuy rằng cũng không có mức vào triều được cùng nhau bái lạy, nhưng mà Hoàng đế Đông Li đối với người này có thể là nói gì nghe nấy, được người đời xưng là Bố Y Tướng.
“Đọc vạn cuốn sách, không bằng đi ngàn dặm đường. Những nơi đã đi ở Đông Li đã không sai biệt lắm, lần này tới Nguyên quốc ở bên kia biển, đương nhiên cũng muốn tới nhìn xem.” Người tới xuống ngựa, một ngụm lưu loát nói tiếng của Nguyên quốc, làm cho người ta căn bản không thể ngờ được gã là người tới từ bên kia biển, “Đối với Nguyên quốc, tại hạ đã ngưỡng mộ lâu, mấy năm nay nhìn vài bộ sách của Nguyên quốc, thực cảm phục sâu sắc đối với văn hóa thâm thúy của Nguyên quốc. Huống chi năm đó nhìn thấy Bình vương cũng là nhân vật xuất sắc như vậy, đối với Nguyên quốc có thể dưỡng dục ra nhân vật xuất sắc như Bình vương, tại hạ tương đối tò mò. Như thế nào cũng muốn tới cảm thụ một chút khí hậu nơi này, xem có thể hay không trở nên xuất sắc giống như Bình vương. Mặt dày hướng Hoàng thượng xin một chức vụ, tới nhận thức kiến thức.”
“Ngươi thật đúng là biết ăn nói.” Biết rõ người này đi vào Nguyên quốc không phải đơn giản như vậy, bất quá người ta quả thực biết ăn nói. So sánh với khả năng vuốt mông ngựa ban nãy, đoạn lời nói nịnh nọt không đáng quan tâm tới này, chính là làm cho người ta thoải mái. Nói chuyện cũng là một loại nghệ thuật. Thời điểm Bình vương suy nghĩ, không dấu vết đưa mắt nhìn quan viên vừa rồi, có chút so sánh.
“Bất quá, nhiều năm không thấy như vậy, Bình vương phong thái vẫn như trước, tại hạ cũng đã già rồi. Vương gia cũng không thể không nói cho tại hạ biết, người là bảo dưỡng như thế nào vậy?” Kí Thanh Vân tới gần Bình vương, tò mò hỏi. Lời này nhưng thật ra có vài phần chân ý. Lẽ ra, Bình vương này niên kỉ hẳn là cùng gã không sai biệt lắm, nhưng mà nhiều năm như vậy, căn bản không có thay đổi. Nếu nói không phải có cách bảo dưỡng, như vậy thì liền có một khả năng, đó là Bình vương đã trở thành tông sư. Đông Li cũng có tông sư, đương nhiên biết có thể bảo trì dung nhan không thay đổi, chỉ có tông sư. Kí Thanh Vân tự nhiên là không muốn tin tưởng khả năng việc này. Nhưng mà theo như Đông Li nhiều năm tìm hiểu, tông sư của Nguyên quốc số lượng không rõ.
Số lượng không rõ này chính là một cái vấn đề rất lớn, số lượng tông sư của Đông Li rõ rệt bày ra ở nơi đó, thật sự không nhiều lắm, có một vị và còn có mấy người nữa phân bố ở các quốc gia khác. Cùng với Nguyên quốc tương đồng, tông sư không thể gia nhập vào vũ lực của người thường, chỉ làm lực lượng tồn tại uy hiếp. Nhưng mà Nguyên quốc không giống vậy, tông sư của bọn họ ẩn núp.
Năm đó thời điểm Bình vương tới Đông Li, tông sư của Đông Li liền âm thầm cảm nhận được hơi thở của tông sư ẩn giấu ở phía sau Bình vương. Mà nhiều năm tìm hiểu như vậy, Nguyên quốc hiện tại có bao nhiêu tông sư vậy mà vẫn chưa lộ ra ngoài. Trên giang hồ không có, nhưng mà lại nghe được lời đồn về thực lực của siêu việt tông sư, ngay tại Nguyên quốc. Lúc ấy thời điểm tin tức này truyền trở lại, tông sư của Đông Li còn kêu hoang đường, lời đồn này cũng truyền tới được quốc gia có tông sư khác, bọn họ cũng không tin.
Thực lực của Nguyên quốc tựa như tầng sa che giấu, nhìn không thấu, cũng bởi vì việc này mà Hoàng thượng mới có thể quyết tâm làm đám hỏi, tìm hiểu về Nguyên quốc. Phái hắn tới đây cũng là để càng tìm hiểu sâu thêm được quốc gia thần bí này. Đây là Hoàng thượng đối với gã tín nhiệm.
“Quân thị hoàng tộc ta chính là có bí pháp giữ lại được thanh xuân.” Bình vương mở chiết phiến ra, nháy mắt mấy cái, thần bí ở bên tai Kí Thanh Vân thấp giọng nói.
“Nga, là dạng bí pháp gì?” Kí Thanh Vân phối hợp cũng thấp giọng hỏi.
“Này…” Thu hồi chiết phiến, Bình vương cười nói, “Chính là bí mật.”
“Vương gia.” Kí Thanh Vân cười khổ không nổi.
Biểu tình này là giả vờ, Bình vương cũng rõ ràng, Kí Thanh Vân hiểu rõ bản thân sẽ không nói đáp án cho gã.
Bí pháp? Kia quả thật là tồn tại, thời điểm phụ hoàng nhàm chán, cùng người kia sửa lại tư liệu của một bộ võ học, là tư liệu võ học khiến cho người ta dễ dàng tiến vào được tông sư chi cảnh. Thế nhưng mà xa xa không ngừng, phân tài liệu này còn có phương pháp đột phá qua tông sư, chỉ cần ngươi có thể có năng lực lĩnh ngộ. Cũng vì vậy, sáu huynh đệ bọn hắn, toàn bộ đều là tông sư. Phân tài liệu này cũng được Trấn vương bảo quản, là bí tàng của hoàng thất.
Huynh đệ bọn hắn thực lực thật sự vẫn chưa truyền ra ngoài, bon hắn không làm được như phụ hoàng ra lệnh được cho thiên địa, cho nên bản thân vẫn phải giấu diếm, không thể để lộ ra ngoài. Hai người kia không nói, thực lực của bọn hắn căn bản mãi mãi sẽ không thể được như hai người kia.
Bộ công pháp này còn có một hiệu quả, đó chính là trừ bỏ Trấn vương cùng mấy người có thực lực siêu tuyệt kia ra, không ai nhìn ra được thực lực của bọn hắn, kể cả cùng là tông sư cũng nhìn không ra được. Trừ bỏ bọn hắn ra, chỉ có ảnh vệ đi theo bên người bọn hắn biết, mà những người này cũng sẽ không nói. Mà huynh đệ bọn hắn sáu người cũng giữ lại con bài chưa lật này.
Người thì chung quy cũng sẽ có con bài lưa lật, mà thực lực tông sư, tại trên đời này chính là con bài chưa lật lớn nhất. Đương nhiên, trừ bỏ phảiđối mặt với số ít vài trường hợp đặc biệt không thể so sánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.