[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 130:




Thượng Quan Khiêm đi ở phía trước, Quân Hành Tuyệt ngoan ngoãn đi theo sau, không dám tiến lên, trong lòng thầm nghĩ phải nên giải quyết việc này như thế nào. Dọc đường đi một bầu không khí trầm mặc.
Thượng Quan Khiêm trở lại phòng ngủ, phanh một tiếng đóng cửa lại, thiết lập kết giới.
Quân Hành Tuyệt vẫn đang nghĩ xem nên phải làm sao, không có chú ý liền bị đụng phải lúc đi tới.
"Khiêm." Quân Hành Tuyệt ở ngoài cửa đáng thương hề hề, giống như con chó nhỏ bị người ta bỏ rơi, không ngừng kêu lên. Mỗi lần hắn làm như vậy sẽ khiến cho trong đáy mắt của Khiêm hiện lên sự thú vị không đành lòng, sau đó trên cơ bản đều sẽ tha thứ cho mình. Quân Hành Tuyệt tự động xem nhé, kỳ thật lý do đó là vì những chuyện kia, Thượng Quan Khiêm căn bản không thèm để ý tới.
Bên trong cánh cửa không có bất cứ thanh âm gì, kết giới cũng không hủy bỏ. Quân Hành Tuyệt bắt đầu bất an, lúc này quả thực đã làm quá rồi, "Khiêm, để cho ta tiến vào được không?" Tiếp tục giả bộ đáng thương.
Không có hồi âm.
"Khiêm, ta biết sai rồi." Thật nhanh nhận sai.
Vẫn không có âm thanh gì.
"Khiêm, mở cửa." Thanh âm nhịn không được run rẩy. Khiêm, nhanh chóng mở cửa được không.
Vẫn như trước không có âm thanh gì.
"Khiêm, cầu người mở cửa, ta có thể giải thích." Rốt cuộc xác nhận được Thượng Quan Khiêm thật sự tức giận, Quân Hành Tuyệt ở ngoài cửa khẩn cầu. Bất luận hậu quả như thế nào, hắn đều sẽ chịu. Chuyện này là do hắn sai trước, là bản thân tính kế Khiêm. Đối với việc phải gánh chịu trách nhiệm cùng hình phạt sau khi bị Khiêm phát hiện, hắn đều chịu được. Không nghĩ tới Khiêm không để cho hắn có một cơ hội giải thích, trực tiếp đem hắn chắn ở ngoài cửa, một câu cũng không nói, một câu cũng không hỏi.
Khiêm, không cần đối với ta như vậy, không cần, ngươi là muốn buông tha cho ta sao?
"Quân Hành Tuyệt đại nhân." Nói chuyện chính là Diêm La, "Chủ nhân để cho ta truyền lời tới ngươi."
"Khiêm nói cái gì?" Kích động túm lấy áo của Diêm La, Quân Hành Tuyệt hỏi, cả người căng cứng. Một khi Diêm La nói ra những lời gì đó mà hắn không muốn nghe thấy, hắn sẽ lập tức phá hủy Diêm La.
"Chủ nhân tạm thời không nghĩ muốn nhìn thấy ngươi. Thỉnh Quân Hành Tuyệt đại nhân không cần xuất hiện ở trước mặt của chủ nhân." Diêm La không một chút tình cảm dao động nào, nói ra mệnh lệnh của Thượng Quan Khiêm.
Sắc mặt của Quân Hành Tuyệt lập tức trắng bệch, không nghĩ muốn thấy hắn? Khiêm, không nghĩ muốn thấy hắn. Nói dối!
"Khiêm, mở cửa." Buông Diêm La ra, Quân Hành Tuyệt đối với phía cửa, hô lớn.
Đáp lại hắn vẫn như cũ là sự im lặng.
Cắn răng, Quân Hành Tuyệt chuẩn bị giải trừ kết giới, trực tiếp xông vào. Cho dù Khiêm muốn trách, kia cũng phải muốn nhìn thấy Khiêm mới được. Hậu quả, hắn không quan tâm.
"Quân Hành Tuyệt đại nhân." Diêm La lại mở miệng, "Chủ nhân nói, nếu ngươi dám tự ý xông vào, y liền lập tức rời khỏi nơi này." Thành công ngăn trở hành vi không thèm để ý tới hậu quả của Quân Hành Tuyệt.
Năng lượng trên tay lập tức biến mất, Quân Hành Tuyệt ở ngoài cửa không dám lỗ mãng.
Khiêm, thật sự không muốn nhìn thấy hắn.
"Khiêm, còn nói cái gì?" Khô khốc mở miệng, chua sót nhìn cánh cửa không thể vượt qua, Quân Hành Tuyệt hỏi Diêm La.
"Chủ nhân nói, ngươi thật sự hiểu được ngươi sai ở nơi nào sao? Suy nghĩ cẩn thận rồi trở lại nói cho y biết." Diêm La truyền tin tức.
Hắn sai ở nơi nào?
"Khiêm, ta không nên tính kế ngươi." Ngoài cửa, Quân Hành Tuyệt nghiêm túc nói.
Quân Hành Tuyệt đứng yên ở ngoài cửa thật lâu, vẫn như cũ không được người bên trong đáp lại.
Quân Hành Tuyệt cứ như vậy đứng ở ngoài cửa, tự hỏi, đứng cả một đêm.
"Khiêm, ta không nên làm thương tổn đồng bạn là Mộc Linh Hạo." Thời điểm ngày hôm sau, Quân Hành Tuyệt lại mở miệng, thẳng thắn nói ra sai lầm của mình. Thương tổn đồng bạn, đây là chuyện Khiêm không thể dễ dàng tha thứ cho nhất, mà hắn lại làm. Khiêm, là bởi vì chuyện này.
Ở bên trong, Thượng Quan Khiêm đang liên hệ cùng những người khác, đã biết được đại khái mọi chuyện. Đối với loại hành vi này của Quân Hành Tuyệt, y quả thực tức giận. Đồng bạn, đó là những người không thể gây tổn thương, là những tồn tại có thể tin tưởng, cho dù Mộc Linh Hạo gia nhập là bởi vì thân phận đối tinh của Cảnh, y vẫn là đồng bạn. Quân Hành Tuyệt nếu dám đả thương y, cho dù không trực tiếp ra tay thì cũng là giúp đỡ. Quân Hành Tuyệt, ngươi đã phạm lỗi lớn.
Lúc này đây rốt cuộc cũng có đáp lại, kết giới tăng mạnh hơn vài hần.
Ý thức được Khiêm lần nữa tức giận, Quân Hành Tuyệt tỉnh ngộ. Hóa ra Khiêm còn chưa có biết đâu, bản thân lại không đánh đã khai, làm cho Khiêm lần nữa tức giận.
Nhưng mà Quân Hành Tuyệt thật sự không nghĩ ra mình còn sai lầm gì nữa?
Ở ngoài cửa không ngừng đi qua đi lại, phiền não, còn cái gì nữa? Còn có cái gì nữa?
"Khiêm, ta không nên lấy an toàn của bản thân ra làm mồi nhử." Quân Hành Tuyệt ở ngoài cửa đối với sai lầm này căn bản là không muốn nói ra. Không phải hắn không nghĩ tới, mà là chuyện này vốn do chính hắn khởi xướng, hết thảy đều là giả, như vậy bản thân căn bản là không có nguy hiểm, có cái gì đáng để lo lắng.
Nhưng mà làm cho hắn ngoài ý muốn chính là... kết giới mở ra.
Được Khiêm trong lòng quan tâm mình, lo lắng mình, ý tưởng này làm cho Quân Hành Tuyệt rung động, chậm chạp không dám vào cửa, sợ hãi là đang nằm mơ.
Thật lâu, Quân Hành Tuyệt thở sâu, đi vào cửa, nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp đang ngồi ở chỗ kia, nghĩ muốn cứ như vậy đi qua.
Chính là lại bị Diêm La đột nhiên xuất hiện ngăn cản.
Diêm La chướng mắ này vì sao lại xuất hiện nữa.
"Khiêm." Quân Hành Tuyệt bỏ qua tồn tại của Diêm La, nhìn về khuôn mặt không có biểu tình gì của Thượng Quan Khiêm, lại giả bộ đáng thương, "Khiêm, ta không nên lấy bản thân làm mồi nhử, để ngươi lo lắng." Tuy rằng nói như vậy, nhưng Quân Hành Tuyệt không cách nào khống chế được niềm vui sướng đang nổi lên trong lòng. Khiêm sẽ lo lắng cho hắn, ôi chao.
"Chủ nhân nói, y sẽ rời khỏi nơi này." Diêm La xen mồm.
Quân Hành Tuyệt sửng sốt, cường ngạnh mở miệng, "Có ý gì?"
Không có ai trả lời.
"Khiêm." Quân Hành Tuyệt nhìn thấy Thượng Quan Khiêm đứng dậy chuẩn bị rời đi, thân thủ vội vàng muốn ngăn cản, lại bị Thượng Quan Khiêm né tránh. Thượng Quan Khiêm đạm mạc nhìn hắn một cái, lại xoay người rời đi.
Không được, tuyệt đối không được.
"Khiêm, không cần đi." Quân Hành Tuyệt đau khổ khẩn cầu, nhưng mà không có cách nào để kéo đối phương quay trở lại, chỉ thấy thân ảnh của đối phương quyết tuyệt rời đi.
"Khiêm, ta chỉ không thể xác định được ngươi mà thôi. Phát hiện thái độ của ngươi đối với tat hay đổi, ta ảo tưởng, ngươi có phải hay không đã bắt đầu để ý tới ta, có phải hay không đối với ta đã có chút cảm giác, chỉ là ngươi còn chưa thông suốt mà thôi. Cho nên, ta muốn xác nhận..." Một cái lắc mình, ngăn cản đường đi của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt nói ra sự thật, không giả trang đáng thương nữa, cuống quýt vội vã giải thích.
"Cho nên dùng loại phương pháp này?" Thượng Quan Khiêm rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm lạnh như băng không nên thuộc về y.
Bất quá, Quân Hành Tuyệt không để ý, Khiêm nói chuyện với hắn, như vậy còn cơ hội.
"Tính kế chúng ta!" Thượng Quan Khiêm không cho Quân Hành Tuyệt có cơ hội mở miệng.
"Làm thương tổn đồng bạn!"
Quân Hành Tuyệt cúi đầu, đây quả thực là việc hắn không nên làm, nhưng mà phương pháp này là trực tiếp và hữu hiệu nhất, không khiến người ta hoài nghi. Nếu lại thêm một lần nữa, hắn vẫn như cũ sẽ lựa chọn phương pháp này. Không phải là hắn không biết sai, mà là hắn chỉ biết lựa chọn loại phương pháp tối ưu nhất. Lặp lại một lần nữa, hắn sẽ trước tiên tẩy sạch quan hệ, làm cho hai người khác ra tay.
"Lấy sinh mệnh bản thân ra để diễn trò." Nếu như không phải muốn làm rõ chuyện tình cảm của bản thân đối với Quân Hành Tuyệt, thì lừa gạt của Quân Hành Tuyệt cũng không xuất hiện. Hắn dùng cái gì để lừa gạt đều có thể, chỉ cần không phản bội, y đều sẽ cười cười coi như không có gì. Thế nhưng, lại lấy an nguy của bản thân ra để nói giỡn, Quân Hành Tuyệt đã quá mức.
"Thực xin lỗi." Lần đầu tiên thấy trong ánh mắt ôn hòa của Thượng Quan Khiêm tràn ngập lửa giận, nguyên nhân là do bản thân. Quân Hành Tuyệt cúi đầu giải thích, hắn quả thật sai lầm rồi.
"Vô Xá bởi vì sinh tồn có thể ra sức giãy dụa, nhưng mà thời điểm tử vong tiến tới cũng tuyệt đối sẽ không trốn tránh cái chết, không theo cầu sinh mệnh. Quân Hành Tuyệt, hành vi của ngươi làm cho ta thực sự thất vọng." Quân Hành Tuyệt làm được lúc này đây quả thật là lợi hại, có thể làm cho toàn bộ người của Vô Xá thức tỉnh. Quân Hành Tuyệt giỏi về nắm chắc thời cơ, điểm này quả thực khiến cho người ta bội phục. Có người như vậy trở thành đồng bạn là một chuyện tốt, nhưng mà dám dùng kế để tính kế bọn họ, điều này làm cho bọn họ thập phần khó chịu.
"Thực xin lỗi, Khiêm, ta thật sự có lỗi, chính là rất nóng vội, cho nên..." Cho nên không cần phủ quyết ta, không cần bỏ qua ta.
"Cho nên ngươi tính kế chúng ta. Quân Hành Tuyệt, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên tách ra một thời gian." Sẽ không cho ngươi biết, ta đã thức tỉnh, đây là trừng phạt của ta đối với ngươi, như thế nào sẽ nói cho ngươi tin tức khiến ngươi hưng phấn này. Hiểu biết của ta về ngươi làm sao lại không biết rằng sau khi ta thức tỉnh, ngươi như thế nào có thể khống chế được. Như vậy trừng phạt làm sao có ý nghĩa.
"Đây là trừng phạt của ta đối với ngươi, thẳng tới khi thấy đủ mới thôi, ta sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngươi." Thượng Quan Khiêm nhìn biểu tình tuyệt vọng của Quân Hành Tuyệt, biết bản thân không thể quá mức nóng giận, nếu không sẽ làm cho Quân Hành Tuyệt điên cuồng. Cho nên mới cho một cái giới hạn, nói cho Quân Hành Tuyệt biết rằng đây cũng không phải hoàn toàn bỏ qua hắn.
Quả nhiên có một tia cơ hội này, khiến cho tuyệt vọng trong mắt của Quân Hành Tuyệt biến mất, chuyển thành tính kế, "Là bao lâu?" Câu hỏi mang theo một chút hi vọng.
"Diêm La, đem Thần Nông dọn sạch sẽ lại." Thần Nông, là tàu chiến hạm mà Cảnh tạo ra vì y.
"Dạ, chủ nhân." Diêm La lập tức đi làm.
"Khiêm, phải bao lâu?" Quân Hành Tuyệt lại hỏi.
"Cho tới khi ta lại xuất hiện ở trước mặt ngươi mới kết thúc." Nói xong liền biến mất ở tại chỗ, khiến cho Quân Hành Tuyệt không kịp ngăn cản.
"Khiêm." Đầu tiên là không thể tin được, không thể tin được người đang ở ngay tại bên cạnh mình, cứ như vậy biến mất ở trước mắt mình, thật giống như người này chưa từng bao giờ xuất hiện qua. Nhanh chóng lục soát các góc toàn thế giới này, không có, không có hơi thở của Khiêm.
Sau đó là tiếng hô tê liệt tâm phế, tiếng hô giống như của dã thú, "Khiêm." Tiếng hô quanh quần trong không khí, không lấy được sự đáp lại.
Người trong Ám Cung bị tiếng hô này làm cho kích động, nhanh chóng đuổi tới.
Nhìn thấy chính là, Quân Hành Tuyệt vẻ mặt tuyệt vọng trống rỗng mờ mịt, không còn sự bí hiểm cùng tùy ý cái gì cũng nắm giữ trong tay như trước. Chỉ có tuyệt vọng cùng trống rỗng.
Xảy ra chuyện gì?
"Quân Hành Tuyệt đại nhân." Tới tiếp chính là bọn người hầu của Thượng Quan Khiêm, không có gì e ngại cùng bất an, ân cần thăm hỏi, "Chúng ta đã có được thông báo của chủ nhân, sẽ đi tới Thần Nông."
Thần Nông? Vừa rồi Khiêm cũng nói từ này. Ánh mắt trống rỗng của Quân Hành Tuyệt khôi phục một chút thần thái, nhìn chăm chú vào người đang nói chuyện, sau đó giống như vừa rồi túm lấy áo của Diêm La, hắn lại vươn tay túm lấy áo của Lôi Nhĩ.
"Ở nơi nào? Thần Nông ở nơi nào?" Hung ác hỏi.
Bởi vì động tác của Quân Hành Tuyệt, Lôi Nhĩ thở không nổi, không thể nói chuyện được.
"Hành Tuyệt, hắn ta không mở miệng được." Phượng Cửu lúc này mở miệng hỗ trợ.
Quân Hành Tuyệt buông Lôi Nhĩ ra, theo dõi gã, chờ đáp án.
"Ở nơi đó." Lôi Nhĩ vươn tay, chỉ vào không trung, bọn họ đương nhiên biết Thần Nông ở nơi nào.
Không trung? Trừ bỏ Quân Hành Tuyệt cùng đám người hầu kia ra, mọi người không rõ là có ý tứ gì.
Quân Hành Tuyệt nhớ tới vũ trụ, hắn còn chưa tìm ở nơi đó. Một cái nháy mắt, Quân Hành Tuyệt biến mất tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.