Mưa càng lúc càng nặng hạt, Quân Hành Tuyệt cứ như vậy đứng lặng dưới mưa, nhìn vào không trung, mấy sợi tóc dẫm nước bết lên khuôn mặt, giấu đi cảm xúc trong đôi mắt, nhận ra tình cảm của mình, nhưng cũng nhận ra đó là không có khả năng, hắn yêu người kia, nhưng người kia lại không để hắn trong lòng.
“Hoàng thượng.” An Thịnh lại bước tới cầm tán ô che mưa cho Quân Hành Tuyệt.
“Trở về.” Quân Hành Tuyệt xoay người, nhanh bước rời đi, bước khỏi phạm vi của chiếc ô, cứ dầm mưa như vậy mà quay về.
Quân Hành Tuyệt cả người ướt đẫm cởi bỏ quần áo, bước vào bể, lặng im trong suy nghĩ của bản thân mà không quan tâm thân thể mình nên không phát hiện ra hồng ấn trước ngực.
Khiêm, ta đã phản bội phần tình bạn dành cho ngươi, tuy rằng ngươi chưa từng để nó tong lòng, nhưng ta thật sự coi trọng. Nhưng ta đã không còn như thế được nữa, bởi vì ta yêu ngươi, ta không thể coi ngươi là bằng hữu nữa. Ta muốn ngươi, nhưng lại không thể, nếu ngươi biết ta yêu ngươi, ngươi sẽ như thế nào đây. Ngươi ôn hòa, nhưng cũng kiêu ngạo, nếu biết có một người nam tử ái mộ ngươi, ngươi sẽ chán ghét có phải không. Ngươi sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta, giống như ngày đó nhìn đám dư nghiệt của ma giáo, ánh mắt vô tình, lạnh như băng. Bất luận như thế nào ta cũng không muốn như vậy, không muốn ngươi dùng ánh mắt đó nhìn ta. Đoạn tình cảm này, ta đã không thể được đáp lại, vậy thì Khiêm, ta có thể lừa chính mình, chúng ta là bằng hữu, chỉ cần ta ở trong lòng ngươi cũng có một vị trí, thế nhưng ta biết, ta không có, trong lòng ngươi chỉ có đồng bạn, ngay cả việc tự lừa dối bản thân ta cũng làm không được.
“Khiêm, nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ?” Thanh âm đầy thương cảm nhẹ nhàng truyền ra từ trong bể tắm, ngoại trừ một mình hắn ra, không ai nghe được, mà người hắn nhắc tới cũng không ai biết được.
Muốn quên ngươi, ta đã thử hai tháng, làm không được, hiện tại phát hiện mình yêu ngươi, lại càng không thể làm được. Thời điểm nhận ra, tương tư đã ngấm vào tận xương. Còn hơn cả độc Tương Tư, tương tư ngươi lại càng thống khổ hơn, giải không được a. Không ngừng thâm nhập vào tận xương, xuyên qua cả linh hồn, làm sao có thể giải đây.
“Khiêm, ta muốn gặp ngươi.” Cúi đầu lẩm bẩm, muốn thấy y, đã hai tháng không gặp, thật sự rất muốn đến chỗ y. Thế nhưng không thể, tâm tình của hắn vẫn chưa ổn định, hắn không biết khi nhìn thấy Khiêm thì sẽ như thế nào, có thể sẽ nhịn không được mà để lộ phần cảm tình này, rước lấy ánh mắt chán ghét lạnh như băng của Khiêm, cho nên hắn không thể gặp.
“Khiêm, có phải để ngươi hận ta xem ra còn tốt hơn không?” Cúi đầu, lời nói mang theo chút điên cuồng. Có phải hay không đem ngươi nhốt lại sẽ tốt hơn không, đã không thể chiếm được, vậy cứ để ngươi hận ta xem ra sẽ tốt hơn, như vậy ta ở lòng ngươi cũng coi như có một vị trí, cho dù đó là hận.
“Ta thật sự điên rồi.” Nhận ra suy nghĩ của bản thân, Quân Hành Tuyệt cười nhạo nói. Không chiếm được yêu thì đi chiếm hận, không phải điên rồi thì là cái gì.
“An Thịnh.” Không thể để cho bản thân tiếp tục suy nghĩ, bởi vì cái ý tưởng khiến cho Khiêm hận mình đã bắt đầu xuất hiện, nếu để nó phát triển thêm không biết mình sẽ gây ra chuyện gì.
“Hoàng thượng.” An Thịnh đứng ngoài cửa nghe Quân Hành Tuyệt gọi, dẫn theo cung nhân tiến vào dục thất (phòng tắm), cung nhân dâng lên y phục, quỳ trên mặt đất cúi đầu, Hoàng thượng không thích đụng chạm, bọn họ không dám tự tiện tiến lên thay quần áo giúp Hoàng thượng, mỗi lần đều là Hoàng thượng tự mặc quần áo, sau đó bọn họ mới tiến lên chỉnh sửa phục sức giúp ngài.
Cầm lấy khăn cung nhân dâng lên lau khô thân thể, sau đó phát hiện hồng ấn trên ngực.
Cái này xuất hiện từ lúc nào, hôm qua vẫn không có. Quân Hành Tuyệt cau mày, tay lướt qua vị trí đó, không lồi lõm, không phải dấu ấn, không phải hình xăm, cứ như vậy xuất hiện trên da, giống như cái bớt vậy, hoa văn kì quái, không có cảm giác hung sát, ngược lại lộ ra mấy phần như thần thánh không thể xâm phạm, đây là cái gì?
Nội tức trong cơ thể chuyển động một vòng, không có gì dị thường, không phải trúng độc.
“An Thịnh, thỉnh La Thái y đến đây.” Cầm lấy áo khoát lên người.
“Hoàng thượng, có chuyện gì vậy?” An Thịnh ngẩng đầu, lo lắng hỏi.
“Hoa văn này......” Chỉ vào vị trí trên ngực, còn chưa nói hết một cơn đau đầu chợt ùa đến, mắt có chút hoa, lắc lắc đầu.
“Hoàng thượng!” Chú ý tới Hoàng thượng sắc mặt có chút tái nhợt, An Thịnh sợ hãi kêu lên, lập tức ra lệnh cho cung nhân, “Đi gọi La Thái y, nhanh lên đi.”
Cung nhân nhận được mệnh lệnh vội vàng chạy đi.
An Thịnh tiến lên đỡ Quân Hành Tuyệt, cách một lớp quần áo vẫn có thể nhận ra cơ thể nóng quá, Hoàng thượng phát sốt rồi, cũng phải, dầm mưa lâu như vậy sao có thể không phát sốt cho được.
Đẩy An Thịnh ra, tự bản thân bước đi có chút mệt mỏi đến cạnh long giường ngồi xuống, nhưng một hồi đã chịu không nổi, trên mặt đỏ ửng lên, hô hấp cũng dồn dập thêm vài phần.
“La Thái y còn chưa tới sao?” An Thịnh nhìn tình trạng của Hoàng thượng, lớn tiếng kêu, ngữ khí cùng biểu tình đều rất nghiêm trọng, khiến cho người khác không thể nhận ra đó là An tổng quản bình thường vẫn luôn hòa nhã.
“An tổng quản, Tiểu Đức Tử đã đi gọi rồi.” Bên cạnh có người trả lời.
“Còn đứng ở đây làm gì, mau đi chuẩn bị nước ấm và khăn mặt.” Đại nội tổng quản An Thịnh, rất biết khi người sinh bệnh thì phải chuẩn bị những gì, nhìn thấy cung nhân đang đứng sững không biết làm gì nhanh chóng phân phó, còn mình nâng người Quân Hành Tuyệt đặt nằm lên giường, đặt lại gối đầu, kéo chăn đắp lại.
Hoàng Thượng té xỉu dọa các cung nhân không ít, hoang mang vội vội vàng vàng khiến cho các đồ vật va chạm phát ra tiếng loảng xoảng.
“Một đám ngu xuẩn, im lặng hết coi, các ngươi động tác nhẹ nhàng một chút, tên cẩu nô tài nào dám phát ra tiếng động lôi ra ngoài đánh chết ngay.” Nhìn cả đàn cung nhân bối rối không thôi, An Thịnh lạnh lùng nói.
Nhóm cung nhân tỉnh táo lại, tận lực cẩn thận hơn.
“Đến rồi, La Thái y đến rồi.”
An Thịnh ngay lập tực vọt tới cửa, nhìn thấy La Thái y đang vội vàng chạy tới, không đợi La Thái y kịp thở hơi nào đã vội dẫn đến bên cạnh giường.
“La Thái y, ngài xem xem, Hoàng thượng đây là làm sao vậy?” Không đợi La Thái y bắt mạch, An Thịnh đã muốn biết kết quả.
La Thái y cùng An Thịnh cũng có chút quan hệ, không để ý đến hắn, bắt mạch cho Quân Hành Tuyệt. Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là mệt nhọc quá độ, trong lòng có chuyện, trúng phong hàn thôi.
“Hoàng thượng gần đây rất mệt sao?” Bản thân xem mạch thấy có trường hợp này, thế nhưng với cách sống của Hoàng thượng sao có thể mệt thành như vậy được.
“Đúng vậy, hai tháng nay Hoàng thượng đều bận việc. Chính vụ, không phải mệt đến mức gần xỉu thì sẽ không ngủ, thường xuyên mấy ngày cũng không ngủ, nô tài khuyên cũng không tác dụng.” An Thịnh nói sơ qua tình trạng. “La Thái y, Hoàng thượng có chuyện gì vậy?”
“Mệt nhọc quá độ, sau đó trúng phong hàn, không có chuyện gì đâu.” La Thái y nói, thật là kì lạ, Hoàng thượng cần cù như vậy từ khi nào vậy.
“Đều là lỗi của nô tài, không nên để cho Hoàng thượng dầm mưa.” An Thịnh có chút tự trách.
“Dầm mưa?” La Thái y nói, Hoàng Thượng lại có nhã hứng dầm mưa, phải biết rằng cơn mưa vừa nãy không nhỏ chút nào a.
An Thịnh không nhiều lời, nên cũng không nói ra quá rõ ràng, lúc Hoàng dầm mưa tâm tình ngài rất không tốt, làm nô tài chỉ có thể phỏng đoán chứ không thể nói.
“Ta viết đơn thuốc cho Hoàng Thượng, Hoàng thượng uống xong ngủ một giấc là sẽ tốt lên thôi.” Từ sau khi được Thượng Quan Khiêm tặng cho bản sách thuốc kia, y thuật của La Thái y tiến bộ rất nhanh, cơn phong hàn nho nhỏ như vậy thực dễ dàng giải quyết, chỉ cần uống một chén thuốc, ngủ một giấc, uống thêm chút dược điều trị là xong.
“La Thái y, Hoàng thượng chỉ sợ không chỉ là phong hàn.” Nghĩ đến việc Hoàng thượng chỉ vào vị trí trước ngực, An Thịnh bình tĩnh lại nói.
“Mạch tượng của Hoàng Thượng xem ra chỉ trúng phong hàn, không có chuyện gì nữa a.” La Thái y cũng khẳng định nói.
“Hoàng thượng trước lúc ngất xỉu từng chỉ vào vị trí trước ngực, nô tài lúc ấy cũng không để ý lắm, chỉ thoáng thấy nơi đó có ấn ký màu đỏ.” Lúc ấy Hoàng thượng đang muốn nói chuyện, nhưng sắc mặt liền thay đổi, hắn cũng không còn tâm trí để chú ý, chỉ thoáng lướt qua, là màu đỏ a.
La Thái y xốc chăn lên, trước xin lỗi một chút, sau đó cởi áo ra.
Một cái ấn văn màu đỏ kì dị xuất hiện trên ngực, hình dáng kì quái, cảm giác có chút thần bì, thậm chí thần thánh.
“Đây, đây là cái gì?” La Thái y chạm vào, ông từ trước đến nay đều đi theo chữa bệnh cho Hoàng thượng, tự nhiên biết đây không phải bớt, nhưng thứ này cũng không phải dấu ấn, cũng không phải bị xăm, tựa như trời sinh đã có.
La Thái y cẩn thận kiểm tra, mạch tượng không có gì khác thường. Tì𝙢 tгuyệ𝒏 hay tại == T г𝗨𝙢Tгuy𝓮𝒏.𝙑𝒏 ==
“Ta trước cấp Hoàng thượng thuốc hạ sốt, chờ Hoàng thượng tỉnh rồi nói sau.” La Thái y không phát hiện gì khác thường, chỉ có thể phân phó như thế.
La Thái y tự mình sắc thuốc, Quân Hành Tuyệt nửa tỉnh nửa mê uống thuốc, nặng nề ngủ.
Thời điểm lâm triều, Quân Hành Tuyệt vẫn chưa tỉnh lại, cung nhân hầu hạ ngày hôm qua rất nhiều, tin tức Hoàng thượng trúng phong hàn căn bản không giấu được, hậu cung phi tử không nói, luôn tìm hiểu mọi tin tức, tẩm cung của Hoàng thượng ngoại trừ Hoàng hậu ra thì các tần phi còn lại không được tự tiện tiến vào, cũng ngăn đám phi tử chen chúc tới thăm, khiến cho An Thịnh nhẹ nhàng thở ra, cảm thán pháp lệnh này thật chính xác. Nhóm triều thần cũng bắt được tin tức, An Thịnh thân là đại nội tổng quản, Hoàng thượng hiện tại không thể ra lâm triều, An Thịnh chính thức bước ra thông tri các đại thần Hoàng thượng bệnh, không thể lâm triều. Trần vương đã rõ mọi chuyện lên đại điện trấn an các vị đại thần, tự mình bước vào tẩm cung thăm Hoàng thượng.
“La Thái y, thế nào?” Quân Thường Hằng hỏi. Trong phòng chỉ còn lại một mình An Thịnh hầu hạ, còn có La Thái y chiếu cố.
“Phong hàn chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng hồng ấn trên người Hoàng thượng, cựu thần thật sự không biết là chuyện gì xảy ra?” La Thái y cau mày, Hoàng thượng đã hạ sốt, thế nhưng cái hồng ấn kia vẫn chưa biến mất.
“Hồng ấn?” Quân Thường Hằng khó hiểu.
La Thái y giải thích cho Quân Thường Hằng, Quân Thường Hằng cũng cúi xuống xem mạch một chút, đương nhiên theo thường lệ đem nội tức ở trong cơ thể Quân Hành Tuyệt chuyển động một vòng, không có gì dị thường.
“Cựu thần thật sự không biết là chuyện gì xảy ra.” La Thái y thực buồn rầu, nguyên tưởng rằng y thuật của mình đã tiến rất xa, không ngờ lại gặp phải chứng bệnh không giải quyết được.
“Ngươi cũng không biết?” Quân Thường Hằng nói, La Thái y hiện nay là thần y đệ nhất a, thế nhưng ngay cả bệnh tình cũng không biết.
“Đúng vậy, cựu thần không tìm ra.” La Thái y cười khổ.
“Ngươi chính là thần y đệ nhất đương thời a.” Đối với y thuật của La Thái y, Quân Thường Hằng rất tin tưởng.
“Thần y đệ nhất đương thời, cựu thần thật không dám nhận. Nếu nói trên đời này có người có thể nhìn ra tất cả bệnh tình của Hoàng thượng thì chỉ có một người, y mới là thần y đệ nhất.” La Thái y nói mang theo cảm thán, đứa nhỏ mà ông từng dạy cho y thuật vỡ lòng kia, không ngờ lớn lên lại tiến bộ như thế này, bản sách thuốc của y đưa ông chứa đầy những tinh túy, y thuật tuyệt đối có thể nói là tuyệt thế vô song, đệ nhất đương thời phải thuộc về đứa bé kia chứ không phải ông. La Thái y cũng không ngờ bản sách thuốc kia là do Thượng Quan Khiêm viết, bởi vì y tuổi còn rất trẻ.
“Ai?” Quân Thường Hằng hỏi, nhân vật nào có thể được La Thái y công nhận như thế.
“Thượng Quan công tử.” La Thái y đáp.