[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 40:




Nơi này là thuộc cung điện của Hoàng Hậu, là nơi mẫu hậu từng ở, cũng là nơi y đã lớn lên. Chỉ là đã không còn như xưa, so với bộ dáng ban đầu, nơi này càng có nhiều thứ thuộc về Hoàng Hậu Phượng Vũ hơn
Nơi này từng có cả vườn lan, đó là loài hoa mà mẫu hậu thích nhất, hiện tại nơi này chỉ là màu đỏ hoa hồng đầy kiêu ngạo, rất giống với Phượng Vũ. Nơi này bài trí từng là thanh nhã, hiện tại nơi này tràn ngập đại khí ung dung.
Ở trong này y đã không còn nhìn thấy bóng dáng như trước kia.
“Hết thảy đều thay đổi.” Có An Thịnh cùng đi, Thượng Quan Khiêm một đường thông hành không bị ngăn trở, dễ dàng tiến nhập hậu cung.
“Tín vương gia ly khai đã nhiều năm, nhất định sẽ có sự thay đổi.” An Thịnh hàm hồ mở miệng. Ân oán. năm đó, hắn cũng nghe được chút. Tín vương gia nếu là hoàng tử của Thượng Quan Hoàng Hậu, đương nhiên là đã từng ở nơi này, từ sau khi Phượng Hậu đến nơi này ở, hết thảy đều dựa theo yêu thích của Phượng Hậu mà sửa sang lại một lần nữa. Nghe thấy lời của Tín vương gia, nghĩ rằng vương gia là đang sầu não, nhưng năm đó một phương đều là Phượng Hậu, mẫu hậu của Hoàng thượng, hắn tổng không thể nói Phượng Hậu sai.
“Đúng vậy, lâu lắm rồi, là nên thay đổi.” Nơi này thay đổi, y cũng thay đổi, cái gì mà không phải thay đổi chứ, “Đi thôi.”, đến nơi này chỉ là muốn nhớ lại một chút đã từng, đã từng hy vọng thân tình, hy vọng quan tâm, ngây thơ cùng dịu ngoan ngày đó đã sớm biến mất. Người của Vô Xá không phải vứt bỏ những thứ “đã từng”, chỉ là lâu lắm rồi, lâu đến mức chính mình cũng đã quên đi, một phần mà bọn y từng là, bọn họ không phủ nhận cũng không vứt bỏ, cho dù chính mình đã từng, nhỏ yếu, khờ dại, thậm chí hiện tại nhìn lại là rất ngu xuẩn, bọn họ cũng không vứt bỏ, bất luận là quá khứ như thế nào, đều là thuộc về chính bọn họ, bọn họ thản nhiên đối mặt.
Cho nên, trở lại nơi này, nhìn thấy sự thay đổi của nó, cũng không có gì phải thương cảm cả. Chỉ là có chút cảm khái, ly khai lâu như vậy, trở lại một nơi như quen thuộc mà xa lạ, vẫn sẽ nhớ đến, ảnh hưởng của nguyên điểm thì ra là sâu như vậy sao? Cho dù đã trải qua rất lâu, nơi này vẫn như cũ khiến cho người ta khắc sâu vào trí nhớ.
Mà lúc này Quân Hành Tuyệt cũng tiến hành lâm triều xong, trước lúc bãi triều tuyên bố  một đạo ý chỉ. Đại ý là, con trưởng Quân Hành Khiêm của Tiên hoàng đã trở về, theo di chỉ của Tiên hoàng cùng Tiên hậu, gia phong Tín vương, đặc biệt cho phép gặp vua không quỳ, tùy thời xuất nhập cấm cung. Tín vương không thích chính sự, không tham dự triều chính, nhưng một khi vào triều, ban chỗ ngồi tham chính bày tỏ ân sủng.
Đạo thánh chỉ này chỉ nói một chút, Quân Hành Tuyệt liền ly khai, thánh chỉ này đưa ra không phải để cùng các đại thần thương lượng mà là đã quyết định, bây giờ chỉ là tuyên bố, thông tri cho bọn họ biết mà thôi. Các đại thần bên dưới bắt đầu nghị luận, con trưởng của Tiên hoàng? Di chỉ? Tín vương? Đây là từ đâu mà ra, lại còn nhiều ưu đãi như thế.
Một lát sau, có vài nhóm cựu thần nhớ ra, trước khi Phượng Hậu lên có một vị Thượng Quan Hậu Hậu sinh Hoàng trưởng tử, thế nhưng sau đó đã xảy ra chút sự tình, vị Hoàng tử này bị đuổi ra hoàng cung, khi Phượng Hậu mất Tiên hoàng đã ra một đạo thánh chỉ, nói là tìm về vị trưởng Hoàng tử này, phong làm Tín vương. Mấy năm trước còn có mấy kẻ giả mạo xuất hiện, vài năm gần đây thì thật không có, không ngờ tới hôm nay lại xuất hiện, hơn nữa còn là thật sự.
Mấy thần tử mới vào triều nhìn thấy trên mặt các cựu thần là biểu tình giật mình, liền hiểu được bọn họ biết chuyện này là thế nào, vội vàng bâu lại hỏi.
Thế nhưng, con cả của Tiên hoàng chính là người thừa kế minh chứng ngôn thuận, Hoàng thượng còn có thể rộng rãi như thế. Bất quá trong ý chỉ còn có một chuyện là không tham chính, xem ra Hoàng thượng vẫn có đề phòng. Địa vị hiện tại của Hoàng thượng đã được củng cố, có tông sư Vương gia Quân Thường Hằng ủng hộ, vị Tín vương này cho dù có dã tâm cũng đòi không được, hơn nữa không tham chính, vậy thì phe cánh trong triều cũng sẽ không có.
Một vị vương gia không có thực quyền, không cần phải chú ý nhiều, phong tước thì cứ phong tước. Bọn họ cũng sẽ không nhiều lời khuyên can mà chuốc lấy rủi ro, tính tình Hoàng thượng suốt hai tháng nay thật khiến bọn họ phải sợ.
Rời khỏi cung điện của Hoàng Hậu, Thượng Quan Khiêm cũng không dừng lại tại hậu cung lâu hơn nữa, không phải vì kiêng dè, mà là những nơi trong cung có thể khiến y hứng thú không nhiều lắm. Trong cung này, nơi y có ấn tượng chi còn có Thái học viện và Ngự y quán, con lại đều là nơi của nhóm tần phi, y thật sự không có hứng thú.
Hướng đến Ngự y quán mà y có hứng thú nhất, trên đường đụng phải Đỗ Thành suất lĩnh (dẫn đầu) cấm quân đang tuần tra.
Từ xa, Đỗ Thành đã thấy được Đại nội Tổng quản An Thịnh, hình thể tròn vo kia thật sự là dễ dàng nhận ra, thế nhưng rõ ràng người bên cạnh An Tổng quản hiện tại không phải là Hoàng thượng.
Phục sức của Hoàng Đế Nguyên Quốc là huyền sắc (màu đen), trong cung chỉ có Hoàng thượng cùng Thái tử là có thể sử dụng màu này, những màu còn lại, tuy rằng Hoàng Đế cùng Thái tử cũng sẽ mặc, thế nhưng nhiều nhất vẫn là huyền sắc để thể hiện sự tôn quý khác hẳn nhhững người khác.
Bọn họ đến gần hơn, Đỗ Thành cũng thấy được người An Thịnh đang hầu hạ, người kia, người kia là.....
Thân thể Đỗ Thành không khỏi bắt đầu run rẩy, hắn không quên sợ hãi ngày đó người này mang lại, rõ ràng người này cái gì cũng chưa làm, nhưng hắn vẫn không khỏi sợ hãi, hắc ám quyết tuyệt kia khiến cho người ta không thể không sợ hãi.
Thuộc hạ phía sau Đỗ Thành phát hiện thượng ti có chút không bình thường, trên mặt biểu tình đã là tái nhợt, thân thể đang phát run, chẳng lẽ có địch nhân đáng sợ. Đề phòng giơ lên vũ khí nhắm ngay người phía trước đang đến gần.
“Lớn mật, ” An Thịnh nhìn thấy hành động của nhóm cấm quân, lớn tiếng quát.”Các ngươi phản, dám giơ binh khí trước Tín vương thiên tuế.”
“Buông, y không phải địch nhân.” Đỗ Thành nhờ tiếng quát của An Thịnh đích phản ứng lại, tuy rằng không hiểu từ Tín vương trong miệng An Thịnh là ý gì, nhưng nhóm cấp dưới quả thật là làm sai rồi, mặc kệ vị Thượng Quan công tử này là như thế nào đi vào cung, chỉ là nếu đã có An Tổng quan đi cùng thì tuyệt đối không phải địch nhân. “Thượng Quan công tử.” Đỗ Thành tiến lên vài bước, không dám tới gần, bởi vì hắn còn đang sợ, hiện tại chỉ là miễn cưỡng chào hỏi Thượng Quan Khiêm.
“Đỗ công tử.” Thượng Quan Khiêm cười vẫn như cũ khiến cho người ta giống như mộc xuân phong, chỉ là Đỗ Thành trước mắt y từng thấy qua hắc ám quyết tuyệt của Thượng Quan Khiêm, cho nên một chút cũng không có cảm giác như mộc xuân phong.
“Đỗ tướng quân, người gọi sai, hiện tại phải gọi là Tín vương gia mới đúng.” An Thịnh nghe được cách gọi của Đỗ Thành liền sửa lại. Hắn không dại dột hỏi hai người tại sao lại quen biết, này thực rõ ràng, lúc Hoàng thượng xuất cung, Đỗ Thành luôn ở bên người hầu hạ, Hoàng thượng vì xuất cung nên mới biết đến Tín vương, hai người này sao có thể chưa gặp qua.
“Tín vương?” Đỗ Thành không rõ, Thượng Quan công tử này sao lại biến thành Tín vương, trong triều có vị vương gia này sao?
“Hoàng huynh.” Đúng lúc này thanh âm của Quân Hành Tuyệt truyền đến.
“Hoàng đệ.” Nhìn thấy Quân Hành Tuyệt đang đi vào, Thượng Quan Khiêm chào hỏi.
Nghe cách hai người xưng hô khiến Đỗ Thành đã quên hướng Hoàng Đế hành lễ, ánh mắt cứng ngắc di chuyển giữa Quân Hành Tuyệt và Thượng Quan Khiêm. Hắn là nghe lầm sao? Hoàng thượng từ khi nào lại có thêm một người huynh đệ, hơn nữa huynh đệ này còn là Thượng Quan Khiêm.
Thuộc hạ của Đỗ Thành thấy thượng ti của mình thất thố, nhịn không được trộm nhắc nhở. Đỗ Thành nhận được thuộc hạ nhắc nhở, bật người hành lễ. Hắn vừa rồi là thất thố, may mắn Hoàng thượng không để tâm ở nơi này. Hỏi hắn vì sao biết, ngươi không thấy Hoàng thượng trực tiếp xem nhẹ hắn, chỉ hướng Thượng Quan Khiêm, không, là Tín vương thôi.
“Hoàng huynh, bây giờ đang muốn đi đâu?” Quân Hành Tuyệt cười hỏi, thực bình thường, ý cười chây lười như bình thường, tựa như hết thảy phiền não đều không có xuất hiện, không ai nhìn ra được, suy nghĩ nơi đáy mắt Quân Hành Tuyệt, chúng nó đã bị che dấu càng sâu. Như vậy là tốt rồi, giống như trước đây là được, tình cảm không thể bị Hoàng huynh phát hiện, hắn sẽ che dấu thật là tốt. Hắn có thể giống như trước đối mặt Hoàng huynh, như vậy là tốt rồi.
“Ngự y quán.” Nếu không phải y trải qua so với Quân Hành Tuyệt nhiều hơn, nếu không phải biết ý nghĩa đối tinh, y cũng sẽ bị đánh lừa. Thế nhưng y có thể thấy được, Quân Hành Tuyệt giấu diếm thống khổ cùng tuyệt vọng. Không đồng tình cũng không thương hại, Quân Hành Tuyệt hiện tại còn chưa có đạt tới tiêu chuẩn của y, cho nên y chỉ là nhìn thấy, bất luận Quân Hành Tuyệt thống khổ như thế nào, y cũng chỉ nhìn thấy, hết thảy phải do Quân Hành Tuyệt tự mình hiểu ra.
“Vậy sao? Hoàng huynh, mau đến xem Tín vương phủ của ngươi đi?” Không thể tiếp tục để cho Hoàng huynh ở trong cung, lúc nào cũng khắc khắc tiếp cận sẽ khiến hắn dễ dàng thất thố, sẽ bị Hoàng huynh phát hiện đoạn tình cảm này. Cho dù không muốn để cho Hoàng huynh rời khỏi bên người mình, hắn cũng phải làm như vậy, hết thảy đều là vì không muốn bị Hoàng huynh phát hiện. Không cho Hoàng huynh biết tình cảm này là vì muốn Hoàng huynh tiếp tục ở lại đây. Nếu Hoàng huynh phát hiện, với thực lực tông sư của Diêm La, ngoại trừ Hoàng thúc cũng là tông sư ra, không ai có thể ngăn Diêm La mang Hoàng huynh rời đi. Hoàng thúc đã biết tình cảm của mình với Hoàng huynh nhất định sẽ không ngăn trở. Tuyệt đối không thể để cho Hoàng huynh rời đi, vì thế phải làm gì đều có thể, cho dù không thể thời khắc nhìn thấy Hoàng huynh cũng được, cho dù quyết định để cho Hoàng huynh xuất cung làm hắn rất đau lòng cùng khó chịu cũng được. Hết thảy chỉ là vì không muốn Hoàng huynh phát hiện tình cảm của mình, như vậy Hoàng huynh sẽ không bỏ đi.
Hắn tọa ủng thiên hạ, hết thảy đều dễ như trở bàn tay, thân phận hắn đã là tối cao, tài phú, mỹ nhân, hắn còn thiếu thứ gì. Trước kia hết thảy đều dễ dàng có thể được, tri thức, võ công, lòng người, thực dễ dàng đạt tới. Không ngờ lại gặp phải Hoàng huynh, lần đầu tiên bị đánh giá thấp hơn, lần đầu tiên muốn lại không chiếm được, lần đầu tiên mất đi tin tưởng, lần đầu tiên biết phải nhẫn nại, lần đầu tiên biết yêu, lần đầu tiên biết tư vị đau lòng, lần đầu tiên tuyệt vọng, lần đầu tiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hết thảy đơn giản là vì có một người chiếm cứ tâm của hắn, hết thảy là bởi vì tình, bởi vì yêu mà trước kia nghĩ không có.
Lần đầu tiên biết yêu này đã là tuyệt vọng, lý trí nói cho hắn, phải buông, phải đoạn, phải quên, chính là buông không xong, đoạn không được, càng đừng nói quên. Tình cảm này cứ quấn quanh dưới đáy lòng, càng quấn càng chặt, vô lực giãy dụa, không chỗ nào để trốn. Chỉ có thể cứ như vậy mà yêu, chỉ có thể như vậy mà thống khổ, tuy rằng nghĩ hắn sẽ thống khổ, thế nhưng đáy lòng hư không như có thứ gì nhét vào, đầy đủ như thế. Chính mình thật là yêu đến phát cuồng, cho dù bản thân thống khổ, chỉ cần là vì y, cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Phần tình cảm này đã khắc vào linh hồn, xóa bỏ không hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.