[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 46:




Thiệp mời của các quan viên này bị từ chối thì tin tức Tín vương vẫn chưa thành gia lập thất lập tức bị đồn ra ngoài. Có một số quan viên bắt đầu hưng phấn, bọn họ vừa vặn trong nhà có nữ hài đến tuổi cập kê, Tín vương là hoàng tộc, mặc kệ có thực quyền hay không, gả qua đó, cả nhà bọn họ có thể đặt quan hệ với hoàng tộc rồi.
Mà Quân Hành Tuyệt mới vừa nhận được tin Hoàng huynh vẫn chưa lấy thê tử từ Hứa tổng quản, trong lòng có chút phức tạp. Hoàng huynh chưa thành thân, hắn quả thật rất vui vẻ, bởi vì Hoàng huynh vẫn chưa là của riêng một mình ai, nhưng mà, với thân phận cùng niên kỉ của Hoàng huynh thì không thể không thú thê, không phải hắn muốn mắt thấy Hoàng huynh cùng một nữ nhân bái đường thành thân, nhìn thấy Hoàng huynh thuộc về một người nào đó, không, hắn không thể cũng không chuẩn (cho phép). Thú tính bị khóa trụ lại đang rít gào, dùng sức muốn thoát phá gông xiềng của hắn. Quân Hành Tuyệt cắn môi mình, máu dọc theo khóe miệng chảy xuống, để cho bản thân bình tĩnh lại, không được, tuyệt đối không được, mình phải biết kìm chế.
Ngày đó, Quân Hành Tuyệt cũng không đến nơi của Thượng Quan Khiêm, bởi vì hắn không biết bản thân sẽ có tâm trạng như thế nào, hắn không dám đi.
Ngay ngày thứ hai, vào lúc Quân Hành Tuyệt lâm triều, chợt nghe Lễ bộ Thượng thư thượng tấu Tín vương tuổi không còn nhỏ nữa mà vẫn chưa thú thê, nên vì hoàng gia huyết mạch mà suy nghĩ, hẳn là để cho Tín vương mau chóng thành thân, kéo dài huyết mạch.
Ngay lúc đó Quân Hành Tuyệt chỉ cảm thấy một cỗ huyết khí dâng lên, ranh giới ngăn cản đã bị Lễ bộ Thượng thư hủy đi, mà vẫn chưa hết, có mấy người đại thần nhảy ra nói, nữ nhân nhà bọn họ như thế nào như thế nào, vừa vặn xứng đôi Tín vương linh tinh đủ thứ chuyện.
“Đủ rồi.” Quân Hành Tuyệt hung hăng đập tay một cái lên thanh vịn long ỷ, khiến cho các đại thần phát hiện ra Hoàng thượng đang phẫn nộ, các đại thần ngơ ngác không biết vì sao lại chọc tới Hoàng thượng, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
“Xứng? Các ngươi từng gặp qua Tín vương sao? Trẫm nói cho các ngươi biết, nữ nhân của các ngươi không một ai có thể xứng với Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt xoay người rời đi, nếu không rời đi, hắn nhất định sẽ giết người mất. Những người này dám làm trò trước mặt hắn, muốn Hoàng huynh cưới vợ, một đám đem nữ nhân của mình nói đến mức gần như hoàn mỹ không sứt mẻ miếng nào, cho dù có tốt cũng không ai xứng với Hoàng huynh, Hoàng huynh là độc nhất vô nhị, thiên hạ này không ai có thể xứng với y.
Các đại thần còn quỳ gối trên điện hai mắt nhìn nhau. Nhân vật Tín vương này là như thế nào mà có thể khiến Hoàng thượng nói ra những bình phẩm như thế. Bọn họ không nghĩ tới Hoàng thượng đối Tín vương có tâm tư gì, bởi vì nữ tử nơi hậu cung của Hoàng thượng không ít, hơn nữa chưa từng có lời đồn sủng ái qua nam tử, bọn họ cũng bỏ sót sự ghen tị trong lời nói của Hoàng thượng. Bọn họ thầm nghĩ vị Tín vương này địa vị ở trong lòng Hoàng thượng có lẽ là rất cao, phải biết rằng Hoàng thượng năm đó chính là không chút nào  lưu tình giết ba vị huynh đệ, mà đối với vị Tín vương đột nhiên xuất hiện này là hoàn toàn bất đồng, quan tâm coi trọng. Bây giờ còn có bình phẩm như vậy. Bọn họ bắt đầu có điểm tò mò, Tín vương đến tột cùng là một người như thế nào.
Từ trước nhận được một vài tin tức rải rác, thoáng biết vị Tín vương này dáng vẻ bất phàm, khiến cho người ta vừa thấy đã khó quên, bất quá cũng không phải một người dễ chọc vào, nếu không cũng sẽ không dễ dàng kêu thủ hạ giết người. Không biết khi nào thì có thể nhìn thấy Tín vương đây. Các vị các đại thần nghĩ.
Mà Trấn vương đang ở nhà nhận được tin tức thì nhăn mi lại, Hoàng thượng tâm còn tại trên người Tín vương, rất nguy hiểm, cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm, cảm tình của Hoàng thượng càng ngày càng mãnh liệt, may mắn là mọi người không thể ngờ được tình cảm của Hoàng thượng đối với Tín vương, chính là chuyện này không có khả năng không bị phát hiện, nếu có một ngày bị phát hiện......
Tín vương bây giờ còn không biết cảm tình Hoàng thượng đối với y, mà ông cũng không thể nói, một khi để cho Tín vương biết được, không biết Hoàng thượng sẽ làm ra những chuyện gì, ông nhìn thấy điên cuồng nơi đáy mắt Hoàng thượng, một khi xé rách trang giấy này, Hoàng thượng sẽ không còn gì cố kỵ, Hoàng thượng hiện tại là bởi vì thân phận Tín vương, không muốn để Tín vương biết nên mới có thể nhẫn nhịn, nếu Tín vương biết, vậy hết thảy là không thể vãn hồi rồi, tựa như Hoàng thượng từng nói, hắn sẽ đem Tín vương nhốt lại đi. Như vậy là nguy, đối với Tín vương ông luôn có áy náy, nhưng ông càng quan tâm đến yên ổn của quốc gia này, nếu Tín vương gây náo động quốc gia này, ông sẽ giết Tín vương.
Diêm La bên người Tín vương tuy là tông sư, nhưng chỉ có một người, chỉ cần ông ra tay ngăn lại Diêm La, muốn đoạt mệnh của Tín vương thật rất đơn giản. Ông cũng không muốn đi một nước này, thú thê sao? Để cho Tín vương thú thê là có thể chặt đứt ý niệm của Hoàng thượng hay là khiến cho Hoàng thượng hoàn toàn mất đi khống chế đây?
Ai, tình cảm thật khó hiểu a, đặc biệt là yêu, có thể vi nó hy sinh hết thảy, cũng có thể vi nó hủy thiên diệt địa. Năm đó ông có yêu, từng rất đau, sau đó chặt đứt, thống khổ như vậy ông cũng từng trải qua, nhưng ông đã làm được. Nhưng mà Hoàng thượng thì sao, lần đầu tiên biết yêu lại yêu phải người không nên yêu, Hoàng thượng hẳn là rất đau khổ, ông biết, muốn chặt đứt một phần tình cảm là khó đến cỡ nào. Nhớ lại trước đây, ông năm đó cũng không điên cuồng giống Hoàng thượng như vậy, bởi vì điên cuồng cho nên càng khó dứt ra a.
Ai, ông nên làm thế nào đây? Ai, vẫn là võ đạo tốt nhất, không phải phiền lòng nhiều như vậy.
Trải qua mười ngày, lúc lâm triều cũng không đại thần nào dám nhắc tới hôn sự của Tín vương nữa, mà Quân Hành Tuyệt cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, An Thịnh vẫn luôn theo bên người Quân Hành Tuyệt biết Hoàng thượng tức giận đến cỡ nào, tất cả đồ trong tẩm cung đều bị quăng đổ, nhóm cấm quân diễn võ trường cũng bị đập đến thực thảm. Ai, ngay cả hắn cũng bị Hoàng thượng mắng vài lần, hắn thật sự rất oán hận đám đại thần này, các ngươi chuyện gì không nhắc lại cố tình nhắc đến hôn sự của Tín vương, đó là chuyện các ngươi có thể quản sao.
Mà những quan viên ngày đó đã tiến cử nữ nhân của mình, trong mười ngày nay cũng bị Hoàng thượng soi mói tìm chỗ sai, phạt bổng lộc được thì phạt bổng lộc, giáng cấp được thì giáng cấp, cắt chức được thì cắt chức, may mắn là chưa ai bị xử tử.
Hôm nay, chế y viện đã làm xong chiếc áo khoác Hoàng thương giao cho, vuốt ve bề mặt mềm mại trên chiếc áo trắng muốt, Quân Hành Tuyệt thật vừa lòng. Hơn nữa hắn tâm tình cũng đã bình tĩnh lại được, có thể đi gặp Hoàng huynh rồi.
Một chiếc xe nhẹ nhàng chạy ra từ trong hoàng cung, đi vào Tín vương phủ. Nhìn thấy Tín vương phủ không còn thanh tịnh như lúc trước nữa, không ít xe ngựa lui tới, Quân Hành Tuyệt nhíu mi. Hoàng huynh luôn thích yên tĩnh, những người này tới để làm chi? Sau đó nghĩ đến lúc trước các đại thần từng đề nghị hôn sự của Hoàng huynh, chẳng lẽ bọn họ muốn trực tiếp hướng Hoàng huynh cầu hôn, tâm tình vốn bình tĩnh lại bây giờ đã bắt đầu khó chịu.
“An Thịnh, đuổi toàn bộ bọn họ đi.” Quân Hành Tuyệt lạnh lùng nói, hắn muốn giết người, nhưng không thể trước phủ của Hoàng huynh được.
An Thịnh lĩnh mệnh, kêu nhóm cấm vệ đuổi hết người đi, đến nơi này thì ai cũng là quan lớn, đương nhiên không thuận theo, song phương bắt đầu khắc khẩu, thậm chí động thủ, va chạm vào xa giá (xe) của Quân Hành Tuyệt, như thế này là quá lắm rồi. An Thịnh vội vàng quát, “Các ngươi muốn phản, ngay cả xa giá của Hoàng thượng cũng dám chạm vào.”
Một tiếng này khiến cho song phương đang động thủ phải ngừng lại, đồng loạt quỳ xuống, một bên là làm việc theo lệnh, nhưng để đụng phải xa giá, truy cứu ra cũng là có tội, một bên khác là do va chạm, vừa nghe là xa giá của Hoàng thượng, sợ tới mức hai chân run lên, cả người run rẩy, miệng hô, “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng thứ tội” linh tinh gì đó.
“Cút.” Quân Hành Tuyệt lạnh giọng quát lớn.
Những kẻ quỳ trên mặt đất nhanh chóng rời khỏi, ngay cả xe ngựa cũng không đắt ra, cuống quít bỏ chạy, trước cửa Tín vương phủ lại khôi phục sự vắng vẻ.
Mà một lúc sau, các phủ cũng nhận được tin tức, Hoàng thượng giá lâm Tín vương phủ. Tuy rằng không biết là chuyện như thế nào, bất quá cũng hiểu được Hoàng thượng cùng Tín vương giao tình không tồi.
Thật sự là không thể tưởng tượng được, Tín vương không biết từ đâu xuất hiện này thật là có chút bản lĩnh. Không biết khi nào thì có thể thấy được đây.
Quân Hành Tuyệt đi vào Tín vương phủ, tâm tình thật không tốt, chỉ khi nhìn thấy Thượng Quan Khiêm hắn mới cố ép chính mình tươi cười lên một chút.
“Làm sao vậy?” Thượng Quan Khiêm hỏi, từ sau khi trở lại kinh thành, Quân Hành Tuyệt chưa bao giờ lộ khuôn mặt mang tình cảm đối với y, thống khổ, tuyệt vọng, chua sót, khi đứng trước mặt y tuyệt đối không xuất hiện, hiện tại là vì sao?
“Không có việc gì. Chỉ là chính vụ có chút bực mình.” Quân Hành Tuyệt nói dối, những chuyện như chính vụ chưa bao giờ có thể làm hắn phiền não, hắn từng rất xem trọng vị trí này, đứng ở trên đỉnh để nhìn xuống hết thảy, hắn ngạo mạn là bởi vì hắn có quyền, nhưng sau khi gặp được Hoàng huynh hắn mới biết vị trí này cũng không phải là quan trọng nhất, hắn cũng không ngạo mạn nữa, bởi vì hắn không thể có được thứ hắn mong muốn, hơn nữa ở trước mặt Hoàng huynh hắn ngạo mạn không nổi. Hắn yêu Hoàng huynh, yêu hơn so với bất kì chuyện gì, quyền thế địa vị, nếu có thể thay đổi tâm của Hoàng huynh, hắn có thể khuynh tẫn hết thảy. Nhưng cho dù hắn có làm như vậy cũng không bao giờ đạt được tâm của Hoàng huynh. Mà ngoại trừ vị trí này ra, hắn còn lại những gì. Hắn chỉ có thể ngồi trên vị trí này yêu Hoàng huynh, lấy danh nghĩa bồi thường đối Hoàng huynh thật tốt, chỉ vì không muốn cho người khác biết đến tình cảm này, chỉ vì không muốn vấy bẩn Hoàng huynh. Có khi thật sự nghĩ muốn liều lĩnh độc chiếm Hoàng huynh, cho dù không yêu cũng được, thế nhưng hắn không thể, hắn sợ hãi, không thể làm như vậy.
“Vậy sao?” Thượng Quan Khiêm vẫn không vạch trần lời nói dối kia.
“Không nói chuyện này, Hoàng huynh, vài ngày trước, trẫm ở khu săn bắn săn được hai con hồ ly trắng thuần, cấp Hoàng huynh làm kiện áo khoác, mùa đông ở kinh thành sẽ có tuyết, rất lạnh.” Quân Hành Tuyệt kêu An Thịnh đem áo khoác đến.
Thượng Quan Khiêm cười để cho Diêm La tiếp nhận, rét lạnh mùa đông đối với y mà nói là không sao cả. Y biết đây là Quân Hành Tuyệt đặc biệt săn về, như vậy thì đã sao, tâm của y vẫn chưa có cảm giác gì, Quân Hành Tuyệt còn chưa nhận được chấp thuận của y. Hơn nữa, y cũng không biết Quân Hành Tuyệt sau này có thể khiến cho y tâm động hay không, đối tinh a, có thể chỉ có một nửa thôi.
Người của Vô Xá thật vô tình, ngoại trừ đồng bạn ra không có chuện gì có thể dao động đến tâm của bọn họ, tâm linh thật hoang vắng, không có bất cứ gì khác ngoài đồng bạn. Cho nên a, Đế mới có thể để cho Mộc Linh Hạo cùng Tôn Hoàng gia nhập bọn họ, để cho hai người đó tiến vào phạm vi của bọn họ, có một vị trí đặc biệt trong tâm linh hoang vắng, bởi vì nếu không như vậy, cho dù đối tinh vì bọn họ mà chết, bọn họ cũng sẽ không có cảm giác gì. Cho dù có trả giá nhiều hơn cũng vô pháp gây dao động trong lòng, bởi vì chuyện đối tinh vốn bị bọn họ bài xích. Nhưng cho dù bọn họ gia nhập, bọn họ cũng chỉ là khác với thế nhân thôi, vẫn không quan trọng bằng đồng bạn, nguyên nhân để cho bọn họ gia nhập là bởi vì bọn họ là đối tinh, là người có thể đem lại hạnh phúc cho đồng bạn của bọn họ, cho nên đồng ý để bọn họ gia nhập.
Cho bọn họ cơ hội, cho phép bọn họ bước vào phạm vi của Vô Xá, để cho đối tinh đặc biết hơn thế nhân, mà bọn họ có làm được hay không thì phải xem bọn họ thế nào đã. Tôn Hoàng như thế, Mộc Linh Hạo cũng như thế. Quân Hành Tuyệt nếu thông qua khảo nghiệm cũng là như thế, còn có lúc liên lạc với Khắc Lạc Duy mới biết đối tinh Y Tư Đặc La Ai Lâm Nạp Hách Nhĩ của hắn cũng là như thế thôi.
Đối tinh các ngươi có thể làm cho người của Vô Xá biết yêu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.