Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 10: Quy củ nhà họ Lục là có qua có lại




Hoa Hiền Phương cúi đầu xuống, trong lúc nhất thời cô không biết có nên trả lời thật hay không.
“Nói!” Trong giọng nói của Lục Kiến Nghi xuất hiện một chút thiếu kiên nhẫn.
Hoa Hiền Phương nuốt nước miếng rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh. Mặt anh không hề có chút cảm xúc nào, đôi mắt lạnh lùng như hố đen vũ trụ, nhìn không thấy đáy.
“Là…” Hoa Hiền Phương vừa mới mở miệng thì Trương Hoài Như đã cướp lời: “Là tự cô ta làm đó ạ. Vừa rồi cô ta còn nhục mạ chị Minh nói chị Minh uống cà phê là phân chồn, chẳng có chút trên dưới nào cả.”
Trương Hoài Như cho rằng mình làm như thế có thể khiến cho Lục Kiến Nghi có thiện cảm với mình. Tiêu Ánh Minh là bạn gái của anh, giúp đỡ Tiêu Ánh Minh chẳng khác nào là giúp đỡ anh cả.
Mà Tiêu Ánh Minh cũng tỏ vẻ đáng thương: “Trương Hoài Như đừng nói nữa, không sao đâu. Tôi không so đo mấy chuyện nhỏ này.
Ánh mắt của Lục Kiến Nghi bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Tôi ghét nhất là người nói láo.”
Vẻ mặt của Trương Hoài Như tái đi.
Dường như cái cô Tiêu Ánh Minh này cũng chẳng quan trọng như mình tưởng.
“Mau nói thật đi, đừng có lãng phí thời gian của tổng giám đốc, chẳng lẽ chuyện nhỏ như thế này cũng phải gọi bộ phận bảo vệ tới xem camera giám sát à?” Finn đứng phía sau nói.
Hoa Hiền Phương nhìn thấy cảnh này thì đoán rằng Lục Kiến Nghi đã thấy hết mọi chuyện, chỉ là anh đang làm bộ không biết mà thôi.
“Tổng giám đốc Lục, chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi. Tôi không sao đâu, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên quay lại làm việc thôi.” Cô cũng không muốn làm quá mọi chuyện lên. Dù sao cô cũng chỉ là người mới mà thôi, bị mọi người cô lập vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì tốt hơn.
Hoa Hiền Phương chỉ vừa mới đi lên trước một bước thì đã bị Lục Kiến Nghi túm lại một cách thô bạo: “Tôi cho cô ba giây, nói ra. Nếu không nói thì tự động từ chức đi.” Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng nội dung thì lại vô cùng nặng nề.
Hoa Hiền Phương nghe thế thì rùng mình, chẳng lẽ anh ta đang tìm lý do để đuổi mình đi ư?
Không được, không thể cho anh ta cơ hội đó!
“Là cô ta!” Hoa Hiền Phương đưa tay chỉ về phía Trương Hoài Như, bảo vệ công việc quan trọng hơn, cô không quan tâm được nhiều chuyện như thế nữa rồi.
“Không phải tôi, cô nói bậy, đổ tội cho tôi!”
Trương Hoài Như nghe thế thì cuống cả lên, cô ta vội vàng nhìn về phía Tiêu Ánh Minh với ánh mắt cầu cứu.
Tiêu Ánh Minh cũng không ngờ rằng Lục Kiến Nghi sẽ cắn chặt không buông như thế. Anh chưa hề làm vậy bao giờ.
“Anh Kiến Nghi, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Trương Hoài Như cũng không phải cố ý, cô ấy nghe được Hoa Hiền Phương nói với vẻ không tôn trọng người đi trước thì muốn nhắc nhở cô ấy chú ý một chút. Dù sao nơi này là công ty chứ chẳng phải cái chợ, không phải là ai cũng có thể vào. Không ngờ rằng phản ứng của Hoa Hiền Phương có chút kịch liệt, hai người không cẩn thận va vào nhau sau đó ly bị cà phê làm bỏng.”
Nghe thì là đang giải vây cho Trương Hoài Như, nhưng thật ra là đang đổ tội cho Hoa Hiền Phương thêm một lần nữa.
Hoa Hiền Phương cười cười một tiếng rồi nói: “Cô Tiêu à, tôi chỉ là đang giải thích cà phê Chồn là lấy từ phân chồn ra, đi qua đường tiêu hóa của nó mà thôi.”
Vẻ mặt của Lục Kiến Nghi có chút quái lạ, giống như muốn cười mà lại phải nhịn.
Đúng là thông tục dễ hiểu.
Cũng chỉ có người phụ nữ ngu xuẩn này mới nói được như thế mà thôi.
Ngón tay thon dài của anh gõ lên bàn hai lần sau đó nói một cách lạnh nhạt: “Cô ta giội cô thì cô dội ngược lại, xem như hòa nhau.”
Anh rất bình thản nhưng câu nói đó lại như quả bom nổ tung trong căn phòng này.
Trương Hoài Như sợ tới nỗi mềm chân, cô ta té xuống bên cạnh Tiêu Ánh Minh, cái khí thế kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất chẳng còn chút giấu vết.
“Tôi sai rồi Tổng giám đốc Lục. Tôi sai rồi, xin anh hãy tha thứ cho tôi, tôi không dám nữa.” Cô ta khóc lên, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, thậm chí đôi môi cũng nhợt nhạt hẳn đi.
Hoa Hiền Phương cũng không ngờ rằng Lục Kiến Nghi sẽ dùng cách này để xử lý.
Không phải cô không muốn trả thù mà ngày đầu tiên cô đi làm đã gây ra chuyện thế này thì cũng không được tốt cho lắm.
“Tổng giám đốc Lục, để cho cô ta xin lỗi sau đó xem như xong được không?”
“Được, tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi Hoa Hiền Phương, xin lỗi cô!” Trương Hoài Như sợ tới nỗi run rẩy cả người, cô ta vội vàng xin lỗi liên tục.
Trong ánh mắt của Lục Kiến Nghi lóe lên một sự khát máu, anh nghiêng người rồi ghé vào tai Hoa Hiền Phương mà nói nhỏ: “Quy tắc của nhà họ Lục là có qua có lại, cô muốn phá hư quy tắc à?”
Giọng nói trầm khàn nhưng vừa ra khỏi miệng anh tiến vào tai cô lại vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi chỉ là…” Hoa Hiền Phương muốn giải thích nhưng rồi lại ngậm miệng dưới ánh mắt lạnh thấu xương của Lục Kiến Nghi.
“Finn, đi đun nước nóng. Một trăm độ, không thể ít hơn được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.