Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 13: Gặp quỷ rồi




“Thưa mẹ, con còn chưa nói hết.” Hoa Hiền Phương ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chuyện là thế này, sáng hôm nay con, cô Tiêu và Trương Hoài Như đang uống cà phê trong phòng trà nước. Cô Tiêu nói rằng cà phê hòa tan chỉ dành cho người nghèo, người giàu đều uống cà phê Chồn. Con không biết cái gì gọi là cà phê chồn nên đã lên mạng tra thử xem. Con chưa từng thấy nên khi nhìn thấy phần giải thích trên mạng đã rất giật mình, con hỏi cô ấy rằng nó thật sự ngon ư? Cô Tiêu chê con là đồ nhà quê. Con thừa nhận con quê thật.”
Hoa Hiền Phương dừng một chút rồi nói tiếp: “Thật ra con và cô ấy chỉ là giao lưu qua lại mà thôi, không có gì đặc biệt. Nhưng Trương Hoài Như thì không như thế, cô ta không có gì tốt mà chỉ thích nịnh bợ. Cô ta muốn lấy lòng cô Tiêu nên đã xông tới hất ly cà phê con đang cầm trên tay.”
Cô nâng cánh tay lên rồi nói: “Mẹ nhìn đi, cánh tay của con bị bỏng, nỗi cả bong bóng lên rồi.”
Bà Lục liếc một cái, đúng là bị bỏng rất nặng nên cũng chẳng nói gì thêm.
Hoa Hiền Phương nói tiếp: “Con vốn định dàn xếp ổn thỏa không so đo với Trương Hoài Như nhưng không ngờ rằng bị Tổng giám đốc Lục thấy được… Anh ấy rất tức giận, nói là quy tắc nhà họ Lục là có qua có lại, con bị người khác giội nước nóng mà bỏ qua là hèn nhát mất mặt nhà họ Lục. Anh ấy muốn con giội lại nhưng con sợ. Kết quả là anh ấy sai Finn làm thay con. Trương Hoài Như ôm đùi cô Tiêu nên cô Tiêu cũng dính một chút nước nóng.
Bà Lục nói: “Nếu đã không liên quan gì tới cô thì sao cô còn nhận lỗi?”
“Con sai thật mà, con làm mất mặt nhà họ Lục, con hèn nhát. Con là con dâu nhà họ Lục lại để cho bọn họ chèn ép như thế, bọn họ làm mất mặt con chính là làm mất mặt nhà họ Lục. Con không bảo vệ được mặt mũi của nhà họ Lục, mẹ phạt con đi.” Hoa Hiền Phương nói xong rồi tự giác gục đầu xuống.
Bà Lục như bị mắc xương vào họng, nhả không được nuốt không xong.
“Nếu như Kiến Nghi đã xử lý thì thôi chuyện này tới đây là xong. Về sau cô phải chú ý lời nói cử chỉ của mình, không nên mang theo những thói quen xấu ở nhà họ Hoa lại đây.”
Bà ta tỏ vẻ như mình rất công bằng.
“Con biết rồi thưa mẹ, con sẽ thay đổi.” Hoa Hiền Phương thở phào một hơi.
Hai ngày liền Lục Kiến Nghi không về nhà, ngày anh về nhà là ngày thứ bảy.
Đợt trị liệu này của bà cụ Lục đã kết thúc, bà cụ muốn nhìn cháu dâu.
Lục Kiến Nghi quyết định dẫn Hoa Hiền Phương đi thăm bà cụ.
“Biết lát nữa tới bệnh viện phải làm thế nào chứ?”
“Làm thế nào?” Hoa Hiền Phương có chút khó hiểu nên nhíu mày.
Lục Kiến Nghi duỗi bàn tay ôm lấy bờ vai của cô.
Tay anh ấm nhưng trái tim lại lạnh. Không có nhiệt độ, lại càng không dịu dàng.
Nhưng Hoa Hiền Phương hiểu được anh muốn nói gì.
Phải tỏ vẻ thân mật!
“Hiểu rồi, tôi sẽ phối hợp với anh.
Ngay lúc lái xe đi tới ngã tư đường thì cô vô tình nhìn về phía lối đi bộ các đó không xa.
Có một người đàn ông cao ráo mặc áo thun trắng, quần jeans xanh lam đứng đó, ăn mặc tùy tiện nhưng không mất vẻ đẹp trai.
Da của anh ta trắng nõn như trứng gà mới lột, ngũ quan ngay ngắn và sắc sảo, trong sự dịu dàng có chút đểu cáng.
Anh ta như hạc giữa bầy gà, mặc dù đi trên lối đi bộ còn có rất nhiều người, nhưng cô chỉ cần liếc mắt cũng thấy được anh ta.
Gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, như đã khắc sâu vào trong linh hồn cô.
Một cơn co rút mãnh liệt lướt qua cơ thể cô, con mắt cô mở lớn như chuông đồng, không thể tin vào những gì vừa nhìn thấy.
Đèn xanh sáng lên, tiếng động cơ xe vang dội.
Cô luống cuống, vuốt cửa sổ xe, nóng nảy hô to: “Dừng xe, tôi muốn xuống, tôi muốn xuống xe!”
Lục Kiến Nghi nhíu mày: “Cô đang làm gì thế?”
Cô như không nghe thấy, thính giác như bị liệt, tất cả lực chú ý đều tập trung vào người đàn ông bên ngoài kia.
“Dừng xe, tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe…”
“Mợ chủ, chỗ này không thể dừng xe.”
“Tôi mặc kệ, tôi muốn xuống xe, cầu xin anh đấy, tôi muốn xuống xe.” Cô liều lĩnh đẩy cửa ra.
Suy nghĩ của cô trở nên rối bời, lý trí đã mất, trong lòng chỉ còn biết một điều, đi tìm Thời Thạch.
Trong nháy mắt cô định nhảy ra khỏi xe, Lục Kiến Nghi đã nhanh chóng kéo cô lại: “Hoa Hiền Phương, có phải cô bị điên rồi không?”
“Anh thả tôi ra, tôi muốn xuống xe!” Cô kêu gào, dùng tay chân đấm đá giãy dụa hòng thoát khỏi anh.
Lục Kiến Nghi cả giận, hô to: “Dừng xe!”
Lái xe hết cách, đành phải dừng xe sát bên đường.
“Cút đi!” Lông mày Lục Kiến Nghi nhíu chặt lại, còn chưa dứt lời, Hoa Hiền Phương đã đẩy cửa xe xông ra ngoài, điên cuồng chạy trên đường cái, không đến ý xe cô đang phi nhanh.
Thạch! Thời Thạch! Trong lòng cô không ngừng gọi cái tên đó.
“Cậu chủ, mợ chủ sao thế ạ?” Vẻ mặt lái xe hoang mang, chỗ ngồi phía sau vẫn luôn rất yên tĩnh, anh ta chưa bao giờ nghe thấy mợ chủ và cậu chủ cãi nhau.
Trong mắt Lục Kiến Nghi như bốc lửa.
Anh chỉ có một suy nghĩ có thể giải thích, người phụ nữ ngu xuẩn này thỉnh thoảng lên cơn thần kinh, cô ta có bệnh.
“Đi xuống xem một chút.” Anh nghiến răng ra lệnh.
Bà nội còn chờ bọn họ, nếu như người phụ nữ này nửa đường mất tích, bà nội nhất định sẽ rất thất vọng, làm không tốt sẽ lại tái phát bệnh.
Hoa Hiền Phương chạy một mạch tới nơi vừa nhìn thấy người đàn ông kia, nhưng đã chẳng còn có người ở đó.
“Thạch… Thời Thạch…” Cô hét to, lo lắng nhìn người chung quanh, mỏi mắt mong chờ bóng hình ấy xuất hiện lại lần nữa.
Người đi đường tới lui, những chiếc xe qua lại như con thoi lướt qua cô như những quả bóng rực rỡ màu sắc, sau đó liền biến mất.
Đột nhiên, ánh mắt cô khựng lại ở lối vào trung tâm thương mai, một bóng người cao lớn nhanh chóng đi vào.
Bóng lưng kia cô rất quen thuộc, còn cả áo thun trắng và quần jeans xanh lam.
Là Thạch, là Thời Thạch!
“Thời Thạch…” Cô kích động chạy về phía trung tâm thương mại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.