Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 156: Vừa ăn cắp vừa la làng




“Mộng Lan nhà chúng tôi trong sạch như tờ giấy trắng vậy, từ nhỏ đến lớn tôi đã theo dõi rất nghiêm khắc, ngay cả tay của con trai còn chưa từng nắm, đứa con này nhất định là của Kiến Nghi, không thể nào là của người khác được, đâu ra chuyện làm giám định quan hệ bố con, làm như vậy thật phiền hà.” Bà cả bĩu môi nói.
“Đây là quy định nhà họ Lục, bất kể người vợ nào cũng đều phải làm như vậy, huống chi là người ngoài.” Bà Lục thâm độc nói.
Đầu Hoa Mộng Lan cúi xuống, kéo tay áo của mẹ, biểu hiện dáng vẻ đáng thương: “Mẹ, thật ra con đã sớm không quan tâm vị trí này nữa rồi, không muốn cãi nhau với Hiền Phương, bây giờ con chỉ muốn làm vợ lẽ, dù sao con và Hiền Phương cũng là chị em, tranh giành như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm. Thật ra chỉ cần Kiến Nghi yêu thương con và đứa bé này thì thân phận gì cũng không quan trọng.”
“Hoa Hiền Phương sẽ không nghĩ như vậy đâu, cô ta có quan tâm đến tình chị em này sao? Có từng nghĩ đến việc trả lại vị trí cho con sao?” Bà cả nắm lấy tay con gái: “Con gái, con quá tốt bụng rồi, như vậy sẽ bị bắt nạt đó, từ nhỏ Hoa Hiền Phương luôn ghen tị với con, cái gì cũng tranh của con, cái gì cũng muốn cướp của con. Con cứ mặc kệ cô ta như vậy, để cô ta càng ngày càng quá đáng, cưỡi lên đầu lên cổ, con không thể như vậy được.”
Hoa Hiền Phương hết ý kiến: “Ở trong này hai người bày trò hát tuồng để làm gì? Đợi đến khi có kết quả giám định quan hệ bố con, nhà họ Lục sẽ cho cô câu trả lời, trước khi có kết quả giám định, hai người có than thở khóc lóc cũng vô ích thôi.”
Hoa Mộng Lan lau nước mắt ở khóe mắt: “Hiền Phương, tôi cũng muốn tự mình quyết định thân phận, để cho cô an tâm đó, như vậy cô sẽ không cần phải tranh giành với tôi nữa, mọi người đều sống yên bình.”
Hoa Hiền Phương cười nhạt, đây không phải là vừa ăn cắp vừa la làng sao.
“Hoa Mộng Lan, chính cô một mực muốn tranh giành, không phải tôi.”
“Nhìn lại cô đi, cô nói như vậy, nhưng trong lòng cô chắc chắn là muốn tranh giành với tôi, muốn đoạt lại vị trí của mình, nếu như có thể quy định thân phận của tôi, không phải là cô có thể yên tâm rồi sao?”
Bộ dạng của Hoa Mộng Lan so với Thị Kính còn oan uổng hơn, nói xong, rồi đi đến trước ngực Lục Kiến Nghi, dựa đầu vào cánh tay anh ta, giống như muốn được dỗ dành vậy.
Trên mặt Lục Kiến Nghi không có biểu cảm gì, giống như đeo lên một tấm mặt nạ, cũng không nói một câu, chỉ là chằm chằm nhìn cô: “Cô thật sự muốn làm vợ lẽ sao?”
“Vâng.” Hoa Mộng Lan gật gật đầu.
“Được thôi, tôi đồng ý với cô.” Lục Kiến Nghi trầm thấp nói.
Trong mắt cô ta bỗng sáng lên.
Quá tốt rồi, cô ta đã đạt được mục đích, Lục Kiến Nghi đã đồng ý, biết chắc rằng chỉ cần bản thân cô ta cố gắng, không buông tha là nhất định có thể đạt được mục đích.
“Kiến Nghi, cám ơn anh!” Cô ta hưng phấn nhào vào trong ngực của anh.
Trái tim của Hoa Hiền Phương như bị bóp nghẹn, đau âm ỷ.
Quả nhiên là người yêu, vì cô ta mà có thể không sợ vi phạm gia quy.
“Kiến Nghi, phải làm xong giám định quan hệ bố con mới có thể.” Bà Lục nhắc nhở.
“Không sao cả, nếu như kết quả giám định có vấn đề, như theo như cô ta nói, từ trên tòa nhà cao nhảy xuống, lấy cái chết tạ tội!” Con ngươi đen nháy của Lục Kiến Nghi hiện lên sự hung ác lạnh lẽo.
Trái tim của Hoa Mộng Lan bỗng rùng mình, sống lưng toát mồ hôi lạnh, cô ta cố gắng duy trì bình tĩnh, giả bộ thản nhiên: “Được thôi, nếu như em không trong sạch, là một xác hai mạng, chết không được tử tế.”
Khóe miệng Lục Kiến Nghi giật giật, cười như không cười: “Ngày mai, tôi sẽ đưa cho cô hợp đồng.” Nói xong rồi đi thẳng lên tầng.
Hoa Mộng Lan và mẹ nhìn nhau, hai người đều không lộ vẻ đắc ý ra ngoài.
Đây chẳng qua là bước đầu tiên, bước thứ hai, chính là đuổi Hoa Hiền Phương đi, ngồi lên vị trí cô chủ.
Hoa Hiền Phương cảm thấy bản thân cần phải bình tĩnh, vì dù có hay không có bản hợp đồng kia, Hoa Mộng Lan vẫn sẽ một mực ở bên cạnh Lục Kiến Nghi, sẽ không rời đi, dù sao thì bọn họ cũng có con.
Nhưng trong lòng cô rất khó chịu.
Không rõ tại sao bản thân cô lại khó chịu, có những chuyện đã được ông trời sắp xếp cả rồi, vốn dĩ cô không thể nào thay đổi được, thì cần gì phải tìm rắc rối chứ?
Quay về phòng, cô cuộn tròn nằm trên ghế salon, ngủ trưa, không nghĩ gợi, vứt tất cả phiền não ra ngoài.
Lục Kiến Nghi đi vào: “Hôm nay cô làm tốt lắm.”
“Vậy thì sao chứ, không phải là vẫn thua sao, tôi chỉ là con rối thôi, hai người yêu nhau thật lòng, mãi mãi tôi vẫn luôn ở thế bại trận mà thôi.” Miệng của cô giống như ngậm phải miếng chanh vậy, vô cùng chua xót từ đầu lưới đến tâm can.
Lục Kiến Nghi nắm lấy cằm của cô, ánh mắt nhìn quanh mặt cô cùng với sự phán xét: “Cô là đang ghen phải không?”
“Không dám làm vậy, đây không phải việc của con rối nên làm.” Cô hất tay anh ra, nắm lấy gối trùm lên đầu, giống như con đà điểu giấu mình.
Nhưng Lục Kiến Nghi không để cô trốn tránh, kéo cái gối ra, vứt ta xa ba mét.
“Thuộc tất cả gia quy rồi chứ?”
“Đều thuộc hết rồi.” Cô quay đầu sang một bên, không nhìn anh.
“Đọc điều thứ năm mươi sáu!” Anh ra lệnh giọng điệu vô cùng bá đạo.
Cô nghĩ ngợi, thấp giọng nói: “Thành viên trong gia đình muốn lấy vợ lẽ, người vợ cả được phép tổ chức họp gia đình, phản bác ý muốn đó…”
“Nhớ thì tốt.”Anh đi đến trước quầy rượu, rót một ly rượu whisky, thêm vài cục đá lắc nhẹ,
Hoa Hiền Phương nhìn anh, tỏ ra nghi hoặc.
Đây là ý gì?
Tại sao lại để cô nhớ điều này chứ?
Chắc không đến nỗi bảo cô họp gia đình thật chứ?
Cô suy nghĩ rồi lập tức bác bỏ.
Điều này không thể nào. Anh ta rất muốn lấy Hoa Mộng Lan, làm sao mà lại để cô ý kiến chứ?
“Tôi ngủ một lát, anh cứ tự nhiên nhé.” Cô nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Mặt Lục Kiến Nghi âm u, uống một hớp rượu lớn, đặt mạnh ly rượu xuống bàn, rồi đi ra ngoài.
Ngay sau đó, Hoa Mộng Lan vội ăn mừng chiến thắng của bản thân.
Cô ta tin rằng, sau chiến thắng, bản thân sẽ còn đạt nhiều thắng lợi khác nữa, làm cho Hoa Hiền Phương liên tục thất bại, cuối cùng ngoan ngoãn cút khỏi vị trí cô chủ.
Hoa Hiền Phương cố gắng không suy nghĩ về chuyện này nữa, đây không phải chuyện mà cô có thể quyết định được, cô chỉ là con rối thôi, tất cả chỉ có thể do Lục Kiến Nghi định đoạt mà thôi.
Cô chỉ cần phục tùng theo, không có quyền từ chối.
Sau khi ăn cơm tối xong, cô ra vườn hóng mát, đến tám giờ quay về tắm rửa, sau đó lên đi ngủ.
Gần đây khẩu vị của cô tốt hơn nhiều nhưng lại thường xuyên mệt rã rời, mỗi ngày đều muốn ngủ.
Lục Kiến Nghi đi vào, trên mặt có chút nóng nảy, thấy người đang nằm trên giường, ánh mắt liền xuất hiện lửa giận.
Lại ngủ?
Người phụ nữ này có phải là bị bỏ ngải heo rồi hay không vậy?
Tối hôm nay, cô ăn hẳn ba bát cơm, hình như khẩu vị tốt hơn trước.
Bây giờ lại ngủ như heo chết vậy.
Không nhìn thấy trạng thái bất thường nào.
Tâm tính như bị ma nhập vậy, nóng lạnh thất thường.
Khóe miệng của anh giật giật, hai hàm răng cắn chặt, đưa tay nhéo một cái vào mặt cô.
Xem cô là ngủ thật hay là giả vờ ngủ.
Cô bị bóp đau, trong mơ xoa xoa mặt, quay người, lại bất động.
Có vẻ là ngủ thật.
Người phụ nữ đáng chết, con heo đáng chết.
Ăn được ngủ được, cơ thể chắc chắn đã hồi phục, vậy không cần ngủ nữa!
Anh vén chăn của cô, động tác hết sức thô bạo: “Dậy đi, con lợn, không được ngủ nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.