“Cháu đã xem qua video camera rồi, đấy chỉ là một sự cố mà thôi.” Lục Kiến Nghi hời hợt nói.
Bác cả và Hoa Mộng Lan quay ra nhìn nhau, đập bàn một cái rồi nhảy dựng lên: “Một sự cố sao? Rõ ràng là cô ta cố ý đẩy Mộng Lan, sao lại là sự cố được chứ? Hành động của cô ta tương đương với cố ý giết người. Nếu như không phải là nghĩ đến thân phận của chúng tôi thì chúng tôi đã sớm báo cảnh sát rồi.”
“Từ camera có thể nhìn ra là vậy rồi. Cho dù là báo cảnh sát đi nữa, cảnh sát cũng sẽ đưa ra kết luận như vậy thôi.” Lục Kiến Nghi nói không bênh vực.
Bác cả vỗ bắp đùi khóc lóc lên: “Đứa cháu ngoại đáng thương của tôi, cháu chết thật oan uổng làm sao. Hung thủ sát hại cháu vẫn đang ung dung tự đắc ngoài vòng pháp luật. Hỏi rằng trên thế giới này còn công lý hay không chứ. Cháu đáng thương chết không nhắm mắt.”
Hoa Mộng Lan cũng khóc lóc theo, khóc đến mức tim gan như muốn nhảy ra: “Con của tôi, con chết thật thảm, thật đáng thương. Là do mẹ không bảo vệ con thật tốt, mẹ vô dụng, không thể lấy lại được công đạo cho con. Mẹ không muốn sống nữa, mẹ muốn bác theo con.”
Trên khuôn mặt Lục Kiến Nghi không thể hiện biểu cảm gì, anh chỉ nói một câu nhàn nhạt: “Sau khi chị xuất viện, nhà họ Lục sẽ sắp xếp cả ba bên gặp mặt nhau. Chị có một cơ hội để nói chuyện với Hoa Hiền Phương, chị hãy nắm chắc cơ hội này vào, việc này chỉ có thể dựa vào bản thân chị thôi.”
Khóe miệng Hoa Mộng Lan cong lên một nụ cười quỷ quyệt, gian xảo, tinh vi đến mức người khác nhìn vào không phát hiện được. Cô ta đã chuẩn bị hết các chiêu rồi, nhất định sẽ khiến cho Hoa Hiền Phương có trăm cái miệng cũng không cãi lại được, có chết cũng không ngóc đầu lên nổi.
Bác cả bĩu môi: “Kiến Nghi, cháu với Hoa Hiền Phương còn không mau ly bác bác. Cái loại đàn bà lòng lang dạ sói đấy, giữ ở bên người thì sớm muộn cũng gieo họa cho cả nhà cháu đấy. Để bác nói cháu nghe, bác đã tìm đến thầy bói xem tướng số. Tướng cô ta là tướng khắc chồng, sẽ phá của đấy. Nếu như cháu không mau ly bác, nhất định cô ta sẽ khắc mệnh gia đình, khiến người khác phải chết, khiến cho nhà họ Lục bác xuống. Mộng Lan nhà chúng ta thì không giống cô ta, mệnh con bé là mệnh phát tài phát lộc. Nếu cháu với con bé kết hôn, sau này nhất định gia đình sẽ thịnh vượng, mỗi ngày đều tốt hơn.”
Trong mắt Lục Kiến Nghi thoáng hiện lên một sắc hung hăng nghiệt ngã: “Nếu bác muốn tôi làm như vậy, trừ phi bác chết bác.” Nói xong, anh xoay người bác, sải bước ra ngoài.
“Kiến Nghi, cháu bác đâu vậy, bác đã nói gì sai chứ? Tất cả những gì bác nói đều là sự thật.” Bác cả ở phía sau kêu to, nhưng Lục Kiến Nghi đã sớm bác xa khỏi đó.
Hoa Mộng Lan giận đến mức hai hàm răng nghiến ken két vào nhau: “Mẹ, cái con nhỏ đê tiện đấy, vẫn thường xuyên nói xấu chúng ta trước mặt Kiến Nghi. Chuyện lần này của Hoa Phi, con bất cẩn bị ngã lại để cho Hoa Hiền Phương chiếm ưu thế rồi. Lục Kiến Nghi khẳng định là do nhà chúng ta vô tình bị ngã, cho nên đối với chú Hai và thím Hai vẫn là nương tay giúp đỡ.”
“Mẹ khinh!” Bác cả phun một bãi xuống đất. “Con trai của cậu Hai xảy ra chuyện đó là do cậu ta xui xẻo, đáng đời bị thế. Tại sao mẹ phải vay tiền cho cậu ta mượn chứ. Còn có nhà của tổ tiên để lại, mẹ giành được thì giờ là của mẹ. Mẹ cho thuê nhà thì mẹ còn được cầm tiền thuê đấy. Nếu cho bọn họ ở rồi thì mẹ còn đòi được tiền thuê của họ sao?”
“Chúng ta làm ăn thì cũng dễ hiểu thôi. Nhưng Hoa Hiền Phương sẽ không nghĩ như vậy, giờ lại thêm chuyện này, cô ta sẽ quở trách chúng ta, thêm dầu vào lửa trước mặt của Lục Kiến Nghi.”
Hoa Mộng Lan nổi gân xanh gân đỏ trên trán, nói: “Trước kia Kiến Nghi đối xử với con vô cùng tốt. Nhưng kể từ khi biết chuyện của Hoa Phi, anh ta lập tức đối với con rất lạnh nhạt. Sớm biết như vậy, con cũng không tham gia vào chuyện này. Đã không đánh bại được con đê tiện kia, ngược lại còn để cô ta chiếm được ưu thế. Đúng là mất nhiều hơn được mà.”
“Được rồi, chuyện cũng qua rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích thôi. Lần này không phải con đã chuẩn bị đầy đủ rồi sao? Chúng ta phải ra một đòn trí mạng, ép nhà họ Lục đuổi Hoa Hiền Phương bác.” Bác cả tức giận nói.
Trong phòng ngồi thiền.
Hoa Hiền Phương gọi điện thoại cho mẹ, hỏi chuyện visa.
Ở trong phòng giam tạm thời không được mang theo điện thoại bác động, nhưng trong này có sẵn điện thoại thì có thể dùng, nên cô đã gọi điện thoại.
“Mẹ đã bác công chứng xong rồi, mẹ đã bảo bố con về giúp đỡ Phi, mẹ ở đây chờ xử lý xong chuyện của con với Hoa Mộng Lan đã. Nếu không trở về mẹ cũng không an lòng.” Mẹ Hoa nói.
“Con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng quá. Con không đẩy Hoa Mộng Lan, người ngay thẳng thì không sợ ma quỷ.” Hoa Hiền Phương an ủi nói.
“Mẹ biết con không làm gì sai cả, nhưng bác cả lại là một kẻ rất xấu xa. Đến lúc đó, nhất định chị ta sẽ lấy đen đổi trắng, mẹ phải ở bên cạnh con, giúp con ứng phó.” Mẹ Hoa thở dài.
Vì muốn bảo vệ đứa con của mình, một người mẹ dù có yếu đuối đến đâu cũng có được dũng khí hơn người. Trước đây bà ấy vẫn luôn nhượng bộ bọn họ, nhưng lần này vì muốn con gái được hạnh phúc, nhất định bà ấy sẽ không mềm yếu.
Hoa Hiền Phương đưa tay lau nước mắt: “Mẹ, hai ngày nay công việc của con khá bận bịu, không thể bác thăm mẹ. Một mình mẹ ở khách sạn phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”. 𝒯ìm 𝙩ruyệ𝐧 hay 𝙩ại ﹏ 𝒯rUm𝒯ruye 𝐧.𝐕𝐧 ﹏
“Không sao đâu, mẹ biết con bận rộn, không phải quan tâm đến mẹ đâu. Ở đây mẹ vẫn rất khỏe, có chuyện gì thì Tommy cũng giúp đỡ mẹ xử lý.” Mẹ Hoa nói.
Cúp điện thoại, Hoa Hiền Phương lấy ra bản thiết kế phác thảo. Đây là cô đã nhờ Trần Quân lặng lẽ mang tới.
Cô rất hy vọng có thể cho ra mắt bộ sưu tập nhẫn cưới này cho quý mới.
Ngón tay cô không có nhẫn cưới. Hôn nhân của cô và Lục Kiến Nghi chỉ có một tờ giấy chứng nhận, không có thêm một thứ nào cả.
Tình yêu sao, đó chỉ là ảo tưởng.
Anh vĩnh viễn cũng không thể yêu cô, ngay cả việc thích cũng không thể nào.
Đến cả việc tôn trọng lẫn nhau, nương tựa vào nhau cũng càng không thể nào.
Anh như vị vua quyền lực trên cao, còn cô chỉ là ngọn cỏ ven đường hèn mọn.
Giữa bọn họ, chỉ có thuận theo chứ không có cự tuyệt.
Chỉ có chấp thuận chứ không được phản kháng.
Chỉ có lấn áp chứ không có việc ngang hàng.
Chỉ có sự chiếm hữu chứ không tồn tại tự do.
Thứ anh mong muốn chỉ là một con bù nhìn biết nghe lời.
Cô nặng nề thở dài, cầm cây bút lên.
Người duy nhất cô có thể nghĩ tới chính là Thời Thạch.
Người ấy chính là thanh xuân nhiệt huyết, là tình yêu nhiệt huyết, là thanh xuân không muốn rời xa, là sự mất mát đau thương, là nguồn linh cảm của cô.
Trên trời cô nguyện làm đôi uyên ương, dưới đất cô nguyện là cây liền cành.
Cô đến chết cũng chỉ muốn yêu thương một mình Thời Thạch, không hề muốn một người khác.
Cô rất tập trung vẽ, hoàn toàn không biết có người đã bác vào, lặng lẽ đứng ở sau lưng cô.
Cô vẽ xong một cặp nhẫn, lại vẽ bên cạnh đó hình vẽ hai người. Cô dâu thì mặc váy cưới lộng lẫy xinh đẹp, chú rể thì nhẹ nhàng ôm lấy cô dâu, hôn lên trán cô dâu một nụ hôn nhẹ nhàng ý nghĩa.
“Đây là vẽ ai?” Một giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền tới, dọa cô giật mình, cô hoảng hốt quay người lại.
“Lục Kiến Nghi, anh vào từ lúc nào, anh bác đường nào mà không có một chút động tĩnh nào vậy?”
Cửa của phòng giam tạm thời được khóa bằng khóa sắt. Trừ lúc người giúp việc đưa cơm thì người bình thường không được phép tiến vào. Người bên trong càng không biết cách để bác ra ngoài.
Anh lại có thể bác đến đây tự nhiên vậy, nhất định là lấy chìa khóa từ chỗ Trần Quân.
Lục Kiến Nghi không muốn đáp mấy câu nhảm đấy, cầm lấy bản vẻ trong tay cô lên nhìn: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Cô mấp máy môi. Người cô vẽ là Thời Thạch, là hôn lễ trong mơ của cô. Nhưng những lời này không thể nói ra được.
“Tôi vẽ linh tinh thôi. Chỉ là muốn tìm linh cảm.”
Đôi môi mỏng của anh nhếch lên, nói ra một câu mỉa mai: “Không phải là cô đang ảo tưởng về hôn lễ của chúng ta đấy chứ?”
Cô sặc sụa, cô mới không thèm có mấy suy nghĩ ảo tưởng vớ vẩn đó đấy.
“Tôi chỉ là một con bù nhìn, nào dám suy nghĩ ảo tưởng đến hôn lễ gì đó nha.”
Anh hơi nghiêng người, con mắt anh thâm sâu lạnh lẽo khó lường, đáp lại: “Cô biết vậy là tốt. Người phụ nữ như cô, không xứng đáng tiến vào nhà thờ cùng tôi đâu.”