“,”“Nghe điện thoại.” Lục Kiến Nghi cúi đầu ghé vào tai cô, trong tiếng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lẽo.
Cô rùng mình, nhấc điện thoại chọn kết nối.
“”Hiền Phương, em đến Long Minh rồi sao?””
“Vâng, đến trao đổi với khách hàng một chút về thiết kế của quầy chuyên doanh.”” Cô cố gắng hết sức để giữ giọng điệu bình tĩnh.
“”Những việc nhỏ nhặt như này để cấp dưới làm là được rồi, sao em phải tự mình đi làm gì cho khổ?”” Hứa Nhã Thanh thản nhiên nói, giống như chỉ đang tùy tiện đưa ra một câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh ta có chút nặng nề, ẩn giấu hương vị của sự hoài nghi.
Kẻ có tật thì sẽ giật mình, Hoa Hiền Phương nghe vậy lập tức cảm thấy tim đập thình thịch đầy kinh hãi và rối loạn, cứ có cảm giác Hứa Nhã Thanh đã bắt đầu hoài nghi và muốn thử mình.
Cô nuốt nước bọt một cách dữ dội để co giãn nơi cổ họng đang siết chặt vì căng thẳng: “”Em…em định tiện đường ghé qua trường Y thăm em trai một chút.””
Đây là một cái cớ rất tốt để che giấu đi “”tội ác”” dưới ánh nắng mặt trời.
“”Biết ngay em sẽ không nhịn được mà trốn đi thăm Phi mà.””
Trong micro vang lên một tiếng cười khẽ, giống như anh ta đã có được câu trả lời cho mình, yên tâm không còn hoài nghi gì nữa.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “”Lâu lắm rồi không được gặp Phi, em suýt chút nữa thì không thể nhịn nổi mà chạy ra ngoài tìm em ấy.””
“Anh hiểu tâm tình của em, để anh tìm cách cho hai người gặp mặt, chuyện này cũng sẽ không kéo dài mãi như thế.”” Hứa Nhã Thanh an ủi nói.
“Cảm ơn anh, Thanh.” Cô trầm mặc nói.
Lục Kiến Nghi đứng ở bên cạnh nghe thấy những lời này, không nói gì, trong mắt hiện lên một chút châm chọc.
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tật xấu ưa nói dối của Nhím nhỏ hết lần này tới lần khác vẫn không hề thay đổi.
Nói dối mà vẫn có thể mặt không đỏ, tim không đập, sắc mặt cũng bình tĩnh không chút gợn sóng.
Chỉ có điều anh không biết, trong tim Hoa Hiền Phương lúc này đã sớm bị thứ cảm giác áy náy và tội lỗi vặn xoắn đến không còn hình thù, như một dòng nước lũ cuồn cuộn lao tới đổ ập xuống, bao vây và khiến cô cảm thấy không thể nào thở nổi, như thể trên lưng đang cõng một cái giá chữ thập thật lớn.
“Cuối tuần anh sẽ trở về, nhớ em, bảo bối.”” Giọng Hứa Nhã Thanh lại vang lên, nhẹ nhàng và mềm mại như từng giọt nước khẽ rơi vào lòng.
Cô mím môi, thấp giọng trả lời: “”Em cũng nhớ anh.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Những lời cuối cùng hai người nói với nhau khiến lông mày của Lục Kiến Nghi xoắn hết cả lại, lửa giận bùng cháy ngùn ngụt trong lòng.
“”Mẹ kiếp cô nhớ anh ta đến vậy hay sao?””
Hoa Hiền Phương có chút choáng váng, hít một hơi thật sâu: “”Anh ấy là chồng của tôi, chúng tôi đã chung sống cùng với nhau bốn năm, cho dù không có tình yêu thì vẫn còn tình thân. Tôi nhớ đến anh ấy là chuyện hoàn toàn bình thường.””
Giọng điệu nhẹ nhàng và thản nhiên của Hoa Hiền Phương càng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Lục Kiến Nghi tức giận túm lấy bờ vai cô nói: “”Vậy suốt bốn năm qua, cô có từng nghĩ đến tôi không?””
Hoa Hiền Phương cụp mắt, hàng mi dày che khuất con ngươi đen hơi chớp: “”Chúng ta mới quen nhau được ba tháng.””. Thử đọc 𝙩𝘳uyện không quảng cáo 𝙩ại [ 𝙩𝘳um𝙩𝘳 uy𝖾n.Ⅴ𝙉 ]
Gương mặt tuấn tú của Lục Kiến Nghi chẳng khác gì bị một cái gai sắc nhọn đâm thẳng vào, khiến nó vặn vẹo một cách đầy dữ tợn.
Đây chẳng phải là một cách nói khéo rằng cô chưa từng nhớ đến anh hay sao?
Lục Kiến Nghi choáng váng xây xẩm mặt mày như bị một cây gậy buồn bực giáng mạnh vào đầu, hốc mắt chua xót, bụng dạ hỗn loạn, cảm giác mất mát nặng nề đổ ập vào người như vừa rơi thẳng từ độ cao hàng trăm nghìn mét xuống mặt đất, ba hồn bảy vía tan nát.
“”Thậm chí em không hề nghĩ tới tôi dù chỉ một chút nào đúng không?””
Cô cắn môi, âm thanh vang lên như bị sóng biển đánh cho vỡ nát, vừa nhỏ bé lại mơ hồ: “”Tôi thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy bị anh tìm được, bắt trở về, như vậy có tính là nghĩ đến anh không?””
Khóe miệng Lục Kiến Nghi giật giật.
Đây không phải an ủi mà là đả kích, một đả kích như chém trái cây.
Khiến anh phải nhận lấy sát thương chí mạng trị giá một trăm ngàn điểm.
“”Hoa Hiền Phương, tôi sẽ khiến mỗi giấc mơ sau này của em mà có tôi đều trở thành một giấc mơ ngọt ngào chứ không phải ác mộng.””
Hoa Hiền Phương khẽ rung động, có chút ngơ ngác nhìn anh, giống như đang nhìn vào một câu hỏi hóc búa.
Chuyện này chẳng khác gì một nguyện ước viển vông, không, là nguyện ước gần như không thể đạt được.
Anh chính là một ma vương, một ma vương với bản tính ngang ngược và độc đoán, thường xuyên tra tấn hành hạ cô, sự dịu dàng chỉ thoáng qua như đóa phù dung sớm nở tối tàn, làm sao có thể khiến cô chìm trong giấc mộng đẹp được.
“”Những giấc mơ đẹp mà anh nói liệu có phải là những giấc mộng Hoàng Lương?””
“Nếu cô không ngoan, làm tôi tức giận, thì nó sẽ thành giấc mộng Hoàng Lương.”” Anh hừ nhẹ trả lời, quả nhiên là trở mặt chỉ trong phút chốc, khôi phục bản tính ma vương tàn ác của mình.
Cô thở dài, khiến anh vui vẻ cũng có nghĩa làm Hứa Nhã Thanh không vui vẻ, càng tăng thêm cảm giác tội lỗi ở trong lòng.
“”Trước đây, tôi luôn cho rằng mình là người tốt. Ngay cả khi anh xây cho tôi một địa ngục, tôi vẫn cảm thấy nếu mình chết sẽ được lên thiên đường. Nhưng bây giờ tôi thực sự cảm thấy, bản thân chắc sẽ phải xuống địa ngục, bởi tôi là một kẻ tội đồ, không phải một người vợ tốt, phản bội chính người chồng của mình.””
Dù bị ép buộc, dù không phải cố ý, nhưng cô vẫn mang đến cho Hứa Nhã Thanh những điều sỉ nhục.
Ánh mắt dò xét, phán đoán và cay nghiệt của Lục Kiến Nghi quét qua gương mặt cô như một thanh kiếm sắc bén: “”Chẳng mấy khi thấy cô có lòng sám hối, nếu cô còn không trở về, chắc chắn sẽ xuống địa ngục đấy.””
Hoa Hiền Phương nghẹn lời.
Rõ ràng cô đã hiểu nhầm lời nói của anh.
Ở trong lòng cô, người chồng thực sự chỉ có Hứa Nhã Thanh, người cô cần xin lỗi cũng chỉ có Hứa Nhã Thanh.
Còn anh.
Cô không cảm thấy sự ra đi của mình lúc trước là một sự phản bội.
Anh chưa bao giờ coi cô là người vợ chân chính, chỉ là một con rối treo danh phận mà thôi.
Cuộc hôn nhân của họ vốn dĩ chỉ tồn tại trên danh nghĩa ngay từ đầu.
Cô luôn muốn ly hôn, nhưng anh từ chối, thậm chí cưỡng ép giữ cô lại bên mình.
Đối với cô, ra đi chính là tự giải thoát, tự cứu lấy bản thân.
Thậm chí cho tới bây giờ, cô vẫn không dám ôm bất cứ hy vọng gì đối với anh cả.
Con người cô không có nhiều điều để theo đuổi, chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, mà anh thì không thể cho một cuộc sống như vậy.
Chỉ Hứa Nhã Thanh mới có thể đáp ứng được cho cô.
Bốn năm qua, bọn họ tôn trọng và coi nhau như khách, cùng nhau trải qua cuộc sống hài hòa, chưa từng khắc khẩu, chưa từng tranh chấp, cũng chưa từng có người thứ ba xen ngang.
Hứa Nhã Phượng thỉnh thoảng sẽ đến thăm hai người.
Đôi khi Hoa Hiền Phương sẽ chủ động trò chuyện với bố mẹ Hứa qua video, đôi bên vô cùng ăn ý và hòa thuận.
Không có sự chế giễu, không có sự ghét bỏ, càng không có sự sỉ nhục và châm chọc khiêu khích.
Mà tất cả những thứ cảm xúc tiêu cực này, khi ở nhà họ Lục, có thể nói cô đã nếm trải không biết bao nhiêu lần.
Lục Kiến Nghi vẫn chưa kết hôn, nếu cô trở về, sẽ đồng nghĩa với việc chiến tranh lại tiếp tục nổ ra và không có hồi kết!
Cô đã chịu đựng đủ rồi!
“”Tôi có chút mệt mỏi, muốn chợp mắt một lúc.””
Hoa Hiền Phương tuyệt vọng, chỉ cần nghĩ đến việc bị buộc đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan như này, cô liền cảm thấy năng lượng khắp người như bị rút cạn.
“”Nhím nhỏ, đêm nay cô nấu cơm.””
Giọng nói của Lục Kiến Nghi vang lên bên tai, không chút để ý nhưng lại khiến cô kinh hãi.
“”Chẳng phải trước giờ anh chê tôi bẩn, đến nay vẫn không ăn những thứ mà tôi nấu hay sao?””
“Tôi không ăn thì bảo cô làm làm gì?”” Anh cáu kỉnh trừng mắt nhìn cô.
Tâm trạng của Lục Kiến Nghi lúc này không tĩnh lặng như anh tưởng tượng, mà bên trong đã hệt như mặt biển bao la trước mắt, bốn bề sóng cuộn nước trào.
Không phải anh không nhận ra, tình cảm của cô dành cho Hứa Nhã Thanh sâu sắc hơn so với anh rất nhiều.
Trong trái tim cô không có chỗ cho anh, một chỗ cũng không có.
Mối ràng buộc duy nhất còn tồn tại giữa họ chỉ có tờ giấy đăng ký kết hôn này.
Anh rất khó chịu, lo lắng mình thật sự bỏ lỡ duyên phận với cô lần này, nên chỉ muốn nắm thật chắc sợi chỉ mỏng manh trong tay, không cho cô tuột khỏi tầm với.
Phía đối diện, biển rộng thênh thang, một chiếc du thuyền lướt ngang qua bọn họ.
Trên du thuyền đang tổ chức tiệc bỗng xuất hiện hai gương mặt quen đến không thể nào quen hơn với Hoa Hiền Phương.
Đó chính là Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan!
Hai người đó cũng đồng thời nhìn thấy cô!”