*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi không chịu nổi, anh đã giày vò tôi suốt ba tháng trời, chúng ta đều đã tính toán xong, tôi không nợ anh, anh cũng không nợ tôi. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, mọi thứ đều không liên can đến nhau nữa, được chứ?”
Cô nói đến mức quả quyết như vậy, vô tình như vậy và cứng rắn như vậy, như thể anh không còn chút gì đáng để cô lưu luyến.
Đây chính là xát muối lên vết thương của anh.
Anh buông tay ra, chỉ sợ rằng mình mất kiểm soát mà bóp nát quay hàm cô.
Sau đó anh lao đến trước quầy bar, rót một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, anh cần độ mạnh của rượu để làm tê liệt dây thần kinh đang đau đớn của mình.
Chỉ một lúc sau, dạ dày anh quặn lên vì sự kích thích của chất cồn.
Anh khó chịu hừ một tiếng, vô thức khom người lại, nhưng không có ý định ngừng uống rượu, anh lại rót một ly khác, chuẩn bị trút vào miệng, như thể anh đang cố tình hành hạ mình vậy.
Hoa Hiền Phương vội vàng chạy đến, một tay giật lấy ly rượu: “Dạ dày anh không tốt, còn uống rượu, muốn uống đến sốc rượu mà xuất huyết sao?”
Hơi thở của anh nặng nhọc và gấp gáp, giống như một con thú bị thương đang thở hổn hển: “Cô nên mong tôi chết đi, nếu tôi chết rồi thì cô sẽ được tự do.”
Cô hơi siết chặt ngón tay đang cầm ly rượu, đột ngột ngửa đầu nốc cạn ly rượu thay cho anh.
Đây là rượu mạnh, không phải rượu vang, cô sặc đến mức ho sặc sụa, nước mắt chảy ròng ròng.
“Đồ ngốc, ai bắt cô uống.” Anh lấy một chai nước khoáng, ném cho cô súc miệng.
Cổ họng cô nghẹn lại, gần như uống cả một chai nước khoáng lớn mới làm dịu đi cơn đau rát một chút.
“Lục Kiến Nghi, cái thứ nhà anh có xu hướng bạo ngược, không chỉ ngược đãi tôi mà còn tự ngược đãi bản thân.” Cô nói bằng chất giọng khàn khàn.
Lục Kiến Nghi nắm lấy bả vai của cô, một nỗi đau sâu sắc lan tỏa trong đôi mắt, rải rác khắp khuôn mặt anh: “Người phụ nữ không tim không phổi, cô chính là người thường xuyên giày vò tôi.”
“Tôi không có, tôi không làm gì cả.” Cô mím môi, nỗi oán hận sâu như biển cả.
Ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng.
Cô chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình, chỉ như vậy mà thôi, là anh không chịu buông tha cho cô, vẫn muốn biến cô thành con rối để tiếp tục hành hạ cô.
Cô không thể ngoan ngoãn nghe theo sự chi phối của anh được.
Sống lưng của Hoa Hiền Phương truyền đến một trận ớn lạnh.
Cô không tiếp tục thách thức anh nữa, điều này sẽ chỉ có chuốc vạ vào thân, cô đổi sang một phương thức khéo léo hơn.
“Anh không thể nghĩ đến Tiểu Quân sao? Nó ấy thích anh nhiều như vậy, nếu anh cướp mất mẹ của nó, nó sẽ sống với bà mẹ kế độc ác, sẽ bị hành hạ bằng mọi cách. Anh đành lòng sao?”
Khóe miệng Lục Kiến Nghi co rút, như thể những lời nói này đã tác động đến anh.
Mỗi khi nghĩ đến túi sữa nhỏ, một cảm xúc yêu thương không thể gọi tên dâng trào trong lòng anh, nó còn quá nhỏ, mới ba tuổi rưỡi, dĩ nhiên không thể rời xa vòng tay chăm sóc của mẹ.
“Cô phải cảm ơn bản thân vì đã sinh ra một đứa con trai ngoan ngoãn, nếu không có nó, bây giờ cô bị đưa vào danh sách tình nghi, làm sao có thể nhởn nhơ bên ngoài một cách công khai như vậy chứ?”
“Anh từng nói sẽ giúp tôi nghĩ ra một kế sách hoàn hảo, nếu anh không nghĩ ra thì không được cưỡng ép tôi nữa.” Cô tranh thủ nói.
Đôi mắt đào hoa quyến rũ của anh khẽ nheo lại, chỉ lộ ra một chút con ngươi đen nhánh, trông đặc biệt sâu thẳm: “Những việc đã đáp ứng với cô, tôi không bao giờ thất hứa, cô cũng phải nhớ rõ điều kiện của tôi.”
Nói rồi, anh tóm lấy cô, ném cô xuống sô pha.
Cô biết rõ ý đồ của anh, gần như muốn ói máu.
“Anh không phải đau dạ dày sao? Sao lại còn nghĩ tới chuyện này?”
“Cô là thuốc giảm đau tốt nhất.” Đôi môi mỏng của anh hé ra một nụ cười tà mị.
Cô vừa xấu hổ vừa bất lực, hai má đỏ bừng, không tìm được vật gì che lấy thân thể nên chỉ có thể cuộn mình lại.
“Anh đúng là đồ khốn nạn.”
“Cô có hai lựa chọn. Thứ nhất đi thẳng vào chủ đề, có thể tiết kiệm thời gian cho màn dạo đầu, nhưng nhất định sẽ không thoải mái. Thứ hai, chắc không cần tôi phí lời nữa.”
Cô có một loại kích động, muốn đâm vào lồng ngực của anh đến chết.
“Tôi… chọn điều thứ hai.” Cô cảm thấy nhục nhã, cảm giác như mình đang cầu xin sự thương xót từ khách hàng.
Khóe miệng anh cong lên một nụ cười ranh mãnh, không thể chinh phục được trái tim cô, thì anh sẽ thu phục thân thể cô trước.
Hơn một tiếng sau…
Tạm nghĩ hồi lâu, cô mới hồi phục trở lại.
Cô yếu ớt đứng dậy, đi vào phòng tắm của anh, tắm rửa qua loa, xóa sạch mọi dấu vết của tội lỗi không thể dung thứ, sau đó mặc lại quần áo vào.
“Tôi phải đi rồi, tổng giám đốc Lục.”
“Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.” Anh nhếch lên một đường cong xấu xa.
Trong lòng cô nổi lên một cơn ớn lạnh, hốt hoảng vội vàng đi ra ngoài.
Mặc dù cô đã rời đi hơn hai tiếng, nhưng trợ lý Kỳ đang uống trà và trò chuyện cùng Finn trong phòng họp, không cảm thấy rằng thời gian đang trôi rất chậm.
Finn là một người đàn ông đẹp trai, vui tính và cực kỳ quyến rũ, khó mà để phụ nữ cưỡng lại sức hấp dẫn của mình.
Nhìn thấy Hoa Hiền Phương đi đến, cô ấy nhanh chóng đứng dậy chạy qua đó.
“Trợ lý Finn, chúng tôi đi trước.” Hoa Hiền Phương khẽ mỉm cười, chào hỏi một tiếng.
“Tổng giám đốc Y, hoan nghênh cô thường xuyên đến đây.” Khóe miệng Finn treo lên nụ cười kín đáo nhưng đầy ý vị sâu xa.
Hoa Hiền Phương không hề muốn quay lại, một khi bước vào địa bàn của Lục Kiến Nghi liền bị cướp bóc thê thảm.
Lúc này, Hứa Nhã Thanh ở châu Âu xa xôi đã nhìn thấy ảnh trên vòng bạn bè.
Một ngọn lửa xung thiên bốc cháy bừng bừng trong mắt anh ta.
Hoa Hiền Phương là của anh ta, Lục Kiến Nghi đừng mong có thể cướp về.