Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 34: Chúng ta chờ xem




Đây là dấu gì, những ai có kinh nghiệm một chút đều sẽ biết.
Mắt của cô ta sắp phồng ra rồi.
Lục Kiến Nghi không phải nên dạy dỗ Hoa Hiền Phương thật nghiêm khắc, quét cô ta ra khỏi cửa sao?
Sao có thể làm tình với cô ta?
“Hoa Hiền Phương, thành thật nói cho tôi biết, cô đến phòng làm việc của anh Kiến Nghi làm cái gì?” Cô ta ghé sát tai của Hoa Hiền Phương, giọng nói vừa ra khỏi miệng cô ta đã lọt vào tai cô.
Hoa Hiền Phương cười lạnh, quay đầu lại, chậm rãi nói ở bên tai cô ta: “Vợ chồng chúng tôi muốn làm cái gì, liên quan gì đến một người ngoài như cô.”
Tiêu Ánh Minh sắc mặt trắng xanh, khóe miệng như thể bị ong vò vẽ đốt dường như đến tận gốc tai: “Chúng ta cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ khiến cô cuốn gói đi!”
“Vậy thì chúng ta xem thử ai thắng ai.” Cô nói mà không hề có chút sợ hãi.
Cô đã nhìn thấy rõ sự việc. Đối với một người giống như Tiêu Ánh Minh, cho dù bạn không chọc tức cô ta, cô ta cũng sẽ chủ động khiêu khích bạn, giống như kẹo cao su trên tóc vậy, một khi dính vào thì rất khó để loại bỏ hoàn toàn, trừ khi cạo sạch tóc.
Cô sẽ không nhường nhịn nữa, bạn tôn trọng tôi một thước, tôi sẽ tôn trọng bạn một trượng.
Khi cô trở lại nhà họ Lục, cô bé Lolita đã tan học rồi, kéo tay cô muốn học thổi ocarina.
Cô đưa cô bé đến bên hồ.
“Chị dâu, lần trước chị thổi bài đó thật sự rất hay, chị có thể thổi lại một lần nữa được không?” Lục Sênh Hạ nghiêng đầu nhìn cô.
“Được rồi.” Cô cười nhẹ, ngồi trên bãi cỏ, cầm ocarina lên và bắt đầu thổi.
Cách đó không xa, Tần Nhân Thiên đang một mình đi dạo bên bờ hồ, nghe được âm thanh liền bị thu hút đến đây.
Tiếng sáo du dương, thanh tao như thể một đôi tình nhân cách biệt đã lâu đang nói hộ lòng mình.
Giai điệu này quá quen thuộc, càng ngày anh càng cảm thấy chắc chắn mình đã từng nghe ở đâu đó, nhưng chỉ là không thể nào nhớ ra được.
Chờ Hoa Hiền Phương thổi xong liền hỏi: “Bài hát này tên là gì vậy?”
“Tình yêu tam kiếp, là bạn của tôi đã viết tặng tôi vào ngày sinh nhật.” Hoa Hiền Phương nhìn anh, vẻ mặt này của anh ta luôn vô hình kéo động dây thần kinh đau đớn của cô.
“Đó có phải là người bạn trông rất giống tôi không?” Anh ta không nhịn được hỏi.
“Ừ.” Cô ấy gật đầu.
“Anh ấy làm âm nhạc à?” Anh ta có chút hiếu kỳ.
“Cũng coi là vậy, anh ấy rất có năng khiếu về nghệ thuật. Anh ấy có thể sáng tác và vẽ tranh.” Cô trầm mặc nói.
“Tôi cũng rất thích âm nhạc và hội họa. Thật đáng tiếc anh ấy đã không còn sống trên đời nữa, nếu không chúng tôi không chừng có thể trở thành bạn bè.” Tần Nhân Thiên tiếc nuối nói.
Trên mặt cô hiện lên một chút đau đớn: “Có lẽ là ông trời ghen tị với tài năng.”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, Hứa Nhã Thanh trước đó đã nói anh là một người đặc biệt ham chơi, thích mạo hiểm và bốc đồng. Một người như vậy thì tính cách có lẽ phóng túng bất cần, nhưng người trước mặt thì lại kiềm chế và trầm ổn, rất khó đánh đồng với việc đùa giỡn với đời.
Tần Nhân Thiên nhặt một viên sỏi ném xuống hồ. “Khúc nhạc mà cô đã thổi. Hình như tôi đã nghe ở đâu đó, nhưng tôi không nhớ được.”
Hoa Hiền Phương hơi giật mình: “Không thể nào? Bài hát này là bạn tôi đặc biệt viết tặng cho tôi. Anh ấy nói chỉ thuộc về chúng tôi, chưa từng đăng lên mạng, cũng chưa từng thổi cho người khác nghe.”
Những lời này khiến Tần Nhân Thiên càng thêm kinh ngạc.
Anh rất chắc chắn rằng mình đã nghe qua nó trước đây, chỉ là anh không thể nhớ được nữa.
“Cô có thể cho tôi mượn ocarina của cô không?”
Cô gật đầu và đưa cho anh ta chiếc ocarina.
Anh đưa ngón tay đặt vào lỗ nhỏ, động tác rất tự nhiên, giống như bản năng: “đặt như thế này có đúng không?” Anh ta hỏi một câu.
“Đúng vậy, anh trước đây đã thổi bao giờ chưa?” Cô mở to mắt, ngón tay anh đặt ở tư thế rất hoàn mỹ, nếu là lần đầu tiên thổi, ngón tay đều sẽ cứng ngắc, sẽ không thể nào chơi dễ dàng như vậy.
“Tôi cũng không biết, thật kỳ lạ, sao tôi có cảm giác như trước đây hình như mình đã từng thổi qua.”
Anh có mấy phần ngạc nhiên, đưa ocarina lên miệng.
Tiếng sáo phát ra chậm rãi, lúc mới bắt đầu có chút ngắt quãng rồi êm dần về sau.
Anh thử chơi một đoạn bài hát mà Hoa Hiền Phương vừa chơi, giống như dựa vào trí nhớ, lại giống như dựa vào tiềm thức, ngay cả bản thân anh cũng không đoán ra được.
“Oa, anh rể thật lợi hại, lại còn nhớ bài hát của chị dâu.” Lục Sênh Hạ ngạc nhiên giơ ngón tay cái lên.
Trái tim của Hoa Hiền Phương run lên, Thời Thạch ngày xưa cũng lợi hại như vậy, vừa nghe qua một lần đã có thể nhớ được ca khúc, viết ra.
Cô muốn đứng dậy, nhưng chân có chút tê dại, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau, Tần Nhân Thiên nhanh tay nhanh mắt liền nắm giữ lấy cô: “Cẩn thận chút.”
Cách đó không xa, Lục Kiều Sam đi tới, vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Một tia tức giận hiện lên trên lông mày của cô ta, cô ta đùng đùng nổi giận chạy tới, không nói lời nào, giơ tay tát về phía Hoa Hiền Phương.
Tần Nhân Thiên không ngờ rằng cô ta đột nhiên lại làm như vậy, không kịp ngăn cản, cái tát dữ dội rơi xuống mặt Hoa Hiền Phương, một tiếng bốp giòn giã vang lên chấn động bờ hồ, khiến Lục Sênh Hạ cũng kinh sợ.
Cô ta dùng lực rất mạnh, đôi má trắng nõn của Hoa Hiền Phương hiện lên năm dấu tay đỏ tươi, khóe miệng chảy máu.
“Chị cả, sao chị lại đánh chị dâu?” Lục Sênh Hạ chạy tới, chặn lại trước mặt Hoa Hiền Phương, muốn bảo vệ cô.
Lục Kiều Sam bực bội đẩy cô bé ra: “Cái con nhỏ này, tránh ra cho chị, ở đây không có chuyện của em.”
Cô bé chỉ là một đứa trẻ, không thể chịu được sức đẩy của cô ta, loạng choạng được vài bước thì nặng nề ngã xuống đất.
“Huuuu …” Lục Sênh Hạ khóc.
Hoa Hiền Phương không quan tâm đến gò má đang nóng rát, vội vàng đến đỡ cô bé: “Tiểu Hạ, em không sao chứ?”
“Chị cả điên rồi, em sẽ đi nói với ba và anh cả.” Lục Sênh Hạ lau nước mắt, xoay người chạy vào nhà.
Cô bé phải gọi cứu binh, để tránh chị cả đánh chết chị dâu.
Tần Nhân Thiên nắm lấy cánh tay Lục Kiều Sam: “Em đang làm gì vậy, tại sao không phân rõ trắng đen đã đánh Hiền Phương?”
“Hiền Phương, thật là thân mật. Nhanh như vậy đã quyến rũ được anh rồi sao?” Lục Kiều Sam lửa ghen bùng lên, hận không thể tìm một chai axit sunfuric đổ lên mặt Hoa Hiền Phương để xem cô ta làm sao quyến rũ đàn ông.
Những lời này khiến Tần Nhân Thiên tức giận: “Lục Kiều Sam, em không được gây rối vô cớ!”
“Em không gây rối vô cớ, anh cho rằng em không biết vừa rồi cô ta đang quyến rũ anh sao? Em ở đằng kia đã nhìn thấy rõ ràng!” Lục Kiều Sam nghiến răng nghiến lợi, Tần Nhân Thiên càng bảo vệ Hoa Hiền Phương, cô ta càng tức giận.
Ngón tay của Hoa Hiền Phương siết chặt, cô ghét nhất là bị vu khống: “Tôi không làm gì cả!”
Lục Kiều Sam định nguyền rủa cô thì thấy Lục Kiến Nghi vội vàng chạy tới, anh ôm Lục Sênh Hạ vẫn còn đang khóc lớn.
Theo sau anh còn có Lục Vinh Hàn, bà Lục và Tư Mã Ngọc Như.
Nhìn khuôn mặt sưng đỏ và khóe miệng đầy máu của Hoa Hiền Phương, đôi mắt lạnh lùng đen kịt của Lục Kiến Nghi ngay lập tức trở nên cực kỳ u ám, như thể chìm trong bóng tối.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Vinh Hàn gầm lên một tiếng, sắc mặt tái xanh.
“Bố, con tiện nhân Hoa Hiền Phương này quyến rũ Như Thâm, bố nhanh lấy gia pháp ra dạy dỗ cô ta một trận đi.” Lục Kiều Sam nặn mi mắt, nước mắt từ từ chảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.