Bị đuổi ra ngoài, Đỗ Di Nhiên phiền muộn trong lòng, muốn hét lên.
Cô ta đi tìm người phát tiết, người này đương nhiên là Hoa Hiền Phương.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hoa Hiền Phương, hẹn cô ra “đàm phán”.
Vốn dĩ lúc đầu Hoa Hiền Phương không muốn để ý đến cô ta, nhưng sau cùng vẫn đi.
Trong sảnh của quán trà, Đỗ Di Nhiên khuấy cốc nước trái cây.
“Hoa Hiền Phương, đặt mình ở trong hoàn cảnh của người khác, chúng ta đều là phụ nữ với nhau, đây là lần thứ ba cô mang thai, chắc hẳn cô phải biết trong lúc người phụ nữ mang thai cần nhất chính là sự quan tâm của bố đứa bé, tuy tôi không có kết quả giám định ADN, thế nhưng cô hẳn rõ ràng, đứa nhỏ trong bụng của tôi chính là của Lục Kiến Nghi, anh ấy phải có trách nhiệm chăm sóc cho mẹ con chúng tôi, cô không thể qua ích kỷ như thế, độc chiếm anh ấy không thả.”
Hoa Hiền Phương cười lạnh hai tiếng, đây quả thật là những lời vô liêm sỉ nhất mà cô từng nghe thấy.
“Cô vứt hết thể diện, quả nhiên là chuyện gì cũng dám làm ra được, tôi đã gặp qua rất nhiều con giáp thứ mười ba, nhưng loại người giống như cô, còn là lần đầu tiên gặp được, tôi nhớ rất rõ mình đã cảnh cáo cô rồi, không cho phép cô vu oan hãm hại chồng tôi, nếu như cô quên thì tôi có thể nhắc lại cho cô thêm lần nữa.”. 𝗧ìⅿ truyện hay tại ﹏ 𝗧RU𝑴 𝗧RUYỆ𝑁.V𝑁 ﹏
Cô hướng về phía Khải Liên, dùng ánh mắt ra hiệu, Khải Liên cũng giơ tay lên, dọa cho Đỗ Di Nhiên hoảng sợ vội vàng che mặt lại.
“Hoa Hiền Phương, cô đừng có mà quá đáng.”
“Có quá đáng cũng đâu có sao, vợ cả đánh con giáp thứ mười ba là chuyện rất bình thường, ở thành phố Long Minh này còn chưa ai dám công khai đào góc tường của tôi đâu.” Hoa Hiền Phương gằn từng chữ một uy hiếp cô ta.
“Nói thật lòng, nếu như đứa nhỏ trong bụng của cô thật sự là con chồng tôi, cô còn có thể yên ổn ngồi ở chỗ này à? Cho dù cô có mười vệ sĩ đi chăng nữa, tôi muốn làm thịt cô cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, sở dĩ tôi không đụng vào cô là bởi vì tôi biết rất rõ ràng, đứa nhỏ trong bụng cô là con hoang, cô đấy, có rảnh ngồi đây khiêu chiến với tôi, còn không bằng đi điều tra thêm xem tối hôm đó rốt cuộc là ai gây họa cho cô.”
Đỗ Di Nhiên đương nhiên sẽ không tin lời cô nói, nửa chữ cũng không tin.
“Hoa Hiền Phương, cô đừng nghĩ đến chuyện lừa tôi bỏ đi đứa bé này, cho dù như thế nào thì tôi cũng sẽ sinh nó ra, tuyệt đối sẽ không trúng gian kế của cô.”
Hoa Hiền Phương cười lạnh một tiếng.
“Tùy cô có tin hay không, nếu như cô là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì sinh đi, cùng lắm thì xem như không rõ bố đẻ là ai mà nuôi thôi, dù sao cô cũng đâu thiếu tiền.”
Gân xanh trên trán Đỗ Di Nhiên nổi lên.
“Dù sao tôi cũng là cô chủ nhà họ Đỗ, bà tôi sẽ không trơ mắt nhìn tôi bị ức hiếp như thế mà bỏ mặc, Lục Kiến Nghi và nhà họ Lục nhất định phải cho tôi và đứa nhỏ một câu trả lời thỏa đáng.”
Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước trái cây, không chút hoang mang từ trong túi lấy ra một hóa đơn chữa bệnh.
“Vốn dĩ chuyện này dính dáng riêng đến việc riêng của chồng tôi, nhưng tôi thật sự rất phản cảm, cô đã liều chết dây dưa như thế, cho nên tôi muốn cô đọc rõ mấy chữ trên đó.”
Đỗ Di Nhiên nhìn sang, cả người chấn động.
Đây là tờ phiếu phẫu thuật buộc ga rô.
“Hoa Hiền Phương, cô dám giả tạo biên lai chữa bệnh, Lục Kiến Nghi biết không?”
Hoa Hiền Phương nhún vai đáp.
“Ồ giả tạo? Con mắt nào của cô nhìn thấy tội ngụy tạo, sau khi tôi mang thai, Kiến Nghi rất lo lắng, anh ấy không muốn tôi lại sinh con nữa, cho nên đã đi làm phẫu thuật, trên thế giới này vĩnh viễn không có người phụ nữ nào đánh cắp được giống của anh ấy, đứa nhỏ trong bụng cô chính là con hoang một trăm phần trăm, không có ngoại lệ.”
Đỗ Di Nhiên đương nhiên không tin, đây nhất định là thủ đoạn nham hiểm của Hoa Hiền Phương, muốn lừa cô ta bỏ đứa nhỏ, cô ta tuyệt đối không làm thế.
“Hoa Hiền Phương, cô càng như thế thì tôi càng tin đứa nhỏ này là của Kiến Nghi, bởi vì cô sợ hãi, cho nên cô mới muốn hại chết đứa nhỏ của tôi.”
Hoa Hiền Phương lắc đầu thở dài.
“Cô như vậy gọi là u mê không chịu tỉnh lại, vốn dĩ tôi còn muốn cứu cô một mạng, nhưng nếu cô đã tự tìm chết như vậy, vậy thì tùy cô đi, tờ biên lai này tôi sẽ đưa cho nhà họ Đỗ xem, nên làm như thế nào sẽ do bọn họ quyết định.”
Gương mặt của Đỗ Di Nhiên trở nên vặn vẹo,
“Cô muốn bà đưa tôi đi phá thai ư, tôi sẽ không để cho cô được như ý đâu, đứa nhỏ là của tôi và Kiến Nghi, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện tổn thương thằng bé.”
Trong mắt Hoa Hiền Phương lóe lên ánh sáng hung ác nham hiểm, vốn dĩ ban đầu cô muốn chờ cho cô ta sinh đứa bé ra, sau đó cho cô ta một kích trí mạng, nhưng cô ta giống như thuốc cao da chó, dây dưa không thôi, thật sự quá đáng ghét, cô nhất định phải tranh thủ thời gian giải quyết cô ta, để cô và Lục Kiến Nghi được yên tĩnh.
Sau khi trở về cô đưa tờ biên lai này cho Hoa Vô Song, bà cụ Đỗ đương nhiên rất nhanh đã biết được.
Ở trong video nổi trận lôi đình.
Đỗ Di Nhiên liều mạng giải thích.
“Bà nội, tờ biên lai đó là giả, là do Hoa Hiền Phương ngụy tạo, cô ta muốn lừa cháu bỏ đứa nhỏ đi, bà nội tuyệt đối đừng nên mắc lừa cô ta.”
“Vậy cháu lập tức đi là giám định ADN. Đừng lề mà lề mề nữa.” Bà cụ Đỗ nói.
“Chẳng phải chúng ta đã nói rồi à, chờ ba tháng sau sẽ làm giám định ư? Khi đó mới chuẩn xác.”
“Ba tháng sau, bà sẽ tự mình tới đưa cháu đi.” Cái mặt già này của bà cụ Đỗ sắp bị cô cháu gái này làm mất sạch.
Đỗ Di Nhiên rùng mình, vội vàng tìm cô nhỏ Đỗ thương lượng đối sách.
Cô nhỏ Đỗ chọc vào trán cô ta.
“Cháu lại đi tìm Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương đúng không?”
“Cháu mang thai, Lục Kiến Nghi chẳng nhìn ngó gì đến cháu, cháu đi tìm anh ấy, chẳng lẽ như thế là quá đáng ư?” Đỗ Di Nhiên ấm ức nói.
“Cháu cũng biết rõ ràng, đứa nhỏ trong bụng cháu có phải là của Lục Kiến Nghi hay không vẫn là một ẩn số, cháu muốn sinh đứa nhỏ ra thì nên khiêm tốn nhẫn nại, hiện tại thì hay rồi, người ta mang cả biên lai phẫu thuật buộc ga rô ra, cháu càng không thể nói rõ.” Cô nhỏ Đỗ nói.
“Đó là giả, sao Lục Kiến Nghi có thể làm loại phẫu thuật này được chứ?” Đỗ Di Nhiên giận dữ nói.
“Hừ giả? Ai có thể chứng minh đó là giả? Đây không phải là chuyện mà cháu muốn phủ nhận là được, nơi này là thành phố Long Minh, nhà họ Lục một tay che trời, cậu ta nói là thật thì ông trời cũng không dám nói là giả.” Cô nhỏ Đỗ nói.
Đỗ Di Nhiên cảm thấy mũi chua xót, òa khóc.
“Cô nhỏ, cháu chỉ muốn để Kiến Nghi quan tâm đến mình hơn thôi, như thế có gì sai ư?”
“Hiện tại trọng điểm là Lục Kiến Nghi không tin đứa nhỏ trong bụng cháu là của cậu ta, không nói đến việc tối hôm đó hai người có xảy ra quan hệ hay chưa, cho dù có, trước đấy cháu cũng có người đàn ông khác, người nhà họ Lục đều là khi vợ sinh con làm giám định ADN xong mới thừa nhận, huống chi là một người ngoài như cháu sinh.” Cô nhỏ Đỗ nói.
“Ngoại trừ Lục Kiến Nghi… Cháu không có người đàn ông khác.” Đỗ Di Nhiên chém đinh chặt sắt nói.
“Trừ khi cháu là lần đầu tiên, nếu không Lục Kiến Nghi sẽ không tin tưởng.” Cô nhỏ Đỗ vỗ vai cô ta.
“Cháu cũng đừng quá bướng bỉnh nữa. Chờ ba tháng sau thì đi làm giám định ADN, chỉ cần đứa nhỏ thật sự là của cậu ta thì quyền chủ động chính là nằm trong tay cháu.”
Đỗ Di Nhiên bĩu môi.
“Thế nhưng cháu muốn đợi đứa nhỏ sinh ra mới đi làm, Hoa Hiền Phương này ngay cả biên lai cũng dám làm giả, chẳng lẽ cô ta không thể làm giả cái này ư?”